*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. muốn thăm Thất muội.” Triệu Miên Trạch “Ừ” một tiếng, ánh mắt phức tạp, “Ta biết nàng hiền thục, yên tâm, ở đây giao lại cho ta, nàng về đi.”
Nói xong hắn ta đi lướt qua, không xoay đầu lại
Từ chỗ khuỷu tay của hắn, Hạ Sơ Thất chú ý đến vẻ mặt cứng đờ của Hạ Vấn Thu, nàng cười lạnh
Thấy nàng ngông nghênh như thế, Hạ Vấn Thu tức đến mức cả người lảo đảo, Bão Cầm đỡ lấy mới có thể đứng vững
Tại một chỗ rẽ cách đó không xa, có hai người đang thờ ơ quan sát, họ nở một nụ cười lạnh lùng.
“Hay cho một tiểu yêu tinh, quả nhiên khiến hoàng thái tôn mê mẩn mụ mị cả đầu óc.”
***
Hạ Sơ Thất ở tại điện Sở Từ Đông cung.
Bức hoành này mới được treo lên, tên cũng được đặt mới
Triệu Miên Trạch nói, lấy2từ “Thi kinh - Sở Từ”, có ý “sở sở giả từ, ngôn trù kỳ cực” (Bụi cây tật lê mọc hoang thật nhiều, ta đi cắt hết những cái gai đi)
Hạ Sơ Thất chẳng có cảm giác gì mấy với việc phải ở nơi nào, những thứ nho nhã văn vẻ này cũng chẳng phải sở thích của nàng
Thế nên khi nghe hắn ta giải thích, nàng chỉ như cười như không, ngoại trừ cảm thấy nơi này khá to ra thì chỉ cảm thấy vô cùng trào phúng.
Không ngờ, sau bao nhiêu sóng gió, cuối cùng nàng vẫn là Hạ Sở
Có thể đây mới là sứ mệnh của lần xuyên không này
“Sở Thất...”
Người đầu tiên chạy ra khi nghe thấy giọng nói của nàng lại là Mai Tử.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trọn trịa kia trông đã gầy hơn so với hai năm trước
Sau lưng nàng ấy là Tinh9Lam với vành mắt đỏ bừng và Tôn Chính Nghiệp đang xách hòm thuốc khom người đứng đợi
Một người khác chính là Lan Đẩn, người vừa nhìn thấy nàng là chỉ biết gào khóc ầm lên.
“Thảo Nhi..
cuối cùng nàng cũng về rồi...”
Nghe thấy cách xưng hô thuộc về thuở xa xưa này, Hạ Sơ Thất cảm thấy như vừa tỉnh mộng, cổ họng nghẹn cứng
“Lan Đồn, Mai Tử, Tinh Lam, Lão Tôn, các ngươi vẫn khỏe chứ? Sao lại ở đây hết vậy?”
“Đứng ở đây làm gì, đi vào trong đã.” Giọng nói không nóng không lạnh của Triệu Miên Trạch cất lên, làm Hạ Sơ Thất có phản ứng trở lại.
Đây không phải là nơi để nói chuyện, thân phận của nàng vốn đã bất tiện, chỉ sợ kẻ đang trốn trong góc tối hóng chuyện sẽ mang truyện này lan truyền ra ngoài bất kỳ lúc nào
Nàng nuốt6nước bọt, nuốt ngược nước mắt vào tim, đưa một ánh mắt cho Giáp Nhất luôn im lặng đi theo từ nãy đến giờ
Giáp Nhất hiểu ý nàng, đỡ lấy tên ngốc đang khóc oa oa”, dẫn vào trong nội điện
Tinh Lam cũng nhéo Mai Tử đang khóc sướt mướt, cả đoàn người đi vào trong điện Sở Từ với vẻ mặt nặng nề.
“Cảm ơn!”.
Hạ Sơ Thất nằm lên giường, nhìn Triệu Miên Trạch, nói nhỏ một câu
Câu cảm ơn này là vì hắn có thể đưa Mai Tử, Tinh Lam và Tôn Chính Nghiệp đến đây, cũng vì hôm nay ở Đông Hoa Môn, hắn ta đã ngăn Hạ Đình Đức lại giùm nàng.
Triệu Miên Trạch không ngờ nàng lại cẩn thận như thế, khóe môi khẽ cong lên.
“Không cần, nàng nghỉ ngơi đi, ta còn có việc, đi trước đây.” Tà áo màu vàng cam khuất bóng sau0cửa điện, Hạ Sơ Thất thở phào, hơi thở lưu thông
Triệu Miên Trạch vừa đi, trong phòng chỉ còn lại Giáp Nhất, Tôn Chính Nghiệp, Trịnh Nhị Bảo, Tinh Lam và vài người nữa
Mai Tử bĩu môi, cuối cùng vẫn không thể
kìm được nước mắt nữa, thậm chí cũng chẳng màng đến vết thương trên người nàng, nhào đến bên giường, nước mắt tuôn như mưa.
“Sở Thất, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Gia chúng ta, gia chúng ta sao lại mất rồi?” Hạ Sơ Thất vuốt đầu nàng ấy, im lặng không nói gì
Nàng biết Mai Tử là fan trung thành của Triệu Tôn, nhưng lại không biết rằng nàng ấy sẽ khóc thảm thiết hơn cả mình
Nhưng nhìn cô nương hay bép xép này, cuối cùng nàng vẫn lựa chọn không nói gì nhiều, chỉ xoa đôi mắt cay xè, bình tĩnh kéo tay nàng ấy7lên, nói một cách nghiêm túc, “Muội không muốn ta chết thì câm miệng lại cho ta, còn nữa, sau này gọi ta là Thất tiểu thư.”
“Vâng”, Mai Tử vừa sụt sịt vừa khịt mũi.
“Muội sai rồi, nhưng Sở Thất..
Thất tiểu thư..
sau này chúng ta phải ở đây luôn sao?” Sau này là bao lâu? Hạ Thất cũng không biết nữa
“Muội không muốn ở, hay ta gả muội cho người khác?”
“Muội?” Mai Tử lắc đầu, mặt mày nhăn nhó, “Muội không muốn, không muốn đâu..
Sở Thất, muội vẫn luôn không nói cho tỷ biết, muội và Nguyệt Dục tỷ tỷ đều muốn làm nha đầu thông phòng cho gia..
Nhưng giờ đây muội đã hết cơ hội..
cả đời này không còn cơ hội nữa rồi..
Hu hu...”
Nhìn cô nương ăn ngay nói thẳng này, Hạ Sơ Thất sờ bụng, không biết nên cười hay chua xót đây
Tiểu Thập Cửu, con xem cha con có nhiều duyên nợ với nữ nhân như thế, có phải thấy rất vui không?
Triệu Thập Cửu, chàng chết hay quá, chẳng phải lại hủy mất mộng đẹp của một cô nương rồi à? “Thế..
Nguyệt đại tỷ đâu?” Vì để tránh Mai Tử nhấn chìm điện Sở Từ trong nước mắt, nàng nhắc đến một vài chuyện cũ người xưa
Và những chuyện này, đối với kiểu người to mồm như Mai Tử mà nói thì quá hợp khẩu vị
Nàng ấy nói người trong phủ Tấn vương, ai đi được đều đã đi hết rồi, ngay cả Đông Phương Uyển Nghi và Ngụy thị đều được đón về nhà, hiện tại chỉ có quản gia Điền Phú dẫn theo một đám người ở lại trông chừng trạch viện, kinh doanh tiếp sản nghiệp đứng dưới tên Tấn vương
Nàng ấy còn nói, vài ngày qua có người đề nghị, muốn bệ hạ chọn một đứa bé trong dòng tộc làm con thừa tự dưới tên của Tấn vương, nhưng đứa bé có tuổi tác phù hợp lại không dễ tìm nên chuyện này cũng tạm thời bị gác qua một bên.
“Nay đã khác xưa!”
Vành mắt Hạ Sơ Thất ửng đỏ, nàng cảm thán một câu
Mai Tử vừa khóc vừa nói, “Thất tiểu thư, người có muốn về thăm phủ Tấn vương không?” Hạ Sơ Thất nhếch mép, cười mỉa mai, “Không
Chẳng có gì đáng xem.” Muốn về, cũng không phải bây giờ.
Trước mắt, nàng phải dốc toàn bộ sức lực đặt việc báo thù lên hàng đầu, không muốn dây dưa kéo dài dù chỉ một ngày.
Tiểu Thập Cửu của nàng, không đợi được...