Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Tính toán rõ ràng (7)


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Ngươi có biết kẻ nào sai ông ta làm việc đó không?” Vương Tiểu Thuận lắc đầu nguầy nguậy, mặt mày tái mét, “Chuyện này nô tài không biết, ban đầu nô tài chỉ muốn lấy lòng Lâm viện phán, để được bạn một công việc tốt hoặc có cơ hội thăng chức

Giờ đây trong Thái y viện, Lâm thái y độc đoán chuyển quyền, chuyện thăng quan, bổ nhiệm bãi chức của các y quan đều phải thông qua tay ông ta

Nói ra nô tài cũng không phải hoàn toàn vì tiền, vì không thể đắc tội với ông ta được, dù sao ông ta cũng là cận thần thiên tử, là người bệ hạ cực kỳ xem trọng” “Hỗn xược!” Thôi Anh Đạt bỗng dưng lên tiếng, quát2với chất giọng the thé, “Ngươi cứ ngoan ngoãn khai báo với hoàng thái tôn, sao lại kéo bệ hạ vào? Bệ hạ nhân hậu rộng lượng, đối xử với vị đại thần nào mà không tốt chứ?”

“Vâng vâng vâng, nô tài sai rồi”

Chắc do Vương Tiểu Thuận cũng phát hiện ra câu nói kia có chút bất thường nên vội vàng ngậm miệng lại

Triệu Miên Trạch liếc nhìn gã, ánh mắt cực kỳ phức tạp, “Người đứng ra chỉ tội Lâm thái y, vậy có nhân chứng vật chứng gì không?”

Vương Tiểu Thuận nhăn mày, “Bệ hạ, nô tài không có nhân chứng vật chứng, chuyện bí mật sao có thể để người thứ ba biết được?” Nói đến đây, dường như gã đột nhiên nhớ ra điều gì7đó, hai mắt sáng rực, trợn to một lúc khá lâu, “Đúng đúng, nô tài nhớ ra rồi, có một lần Lâm thái, đưa thiên hoa phấn cho nô tài, do lúc đi vội vàng nên gói thuốc chữa kĩ càng, nô tài nhìn thấy bên trên hàng chữ “Huệ Nhân Dược Đường”

Một khi có manh mối, tốc độ điều tra sẽ nhanh hơn

Qua lời khai của kẻ làm thuê trong Huệ Nhân Dược Đường, quả thật có thấy quản gia của Lâm phủ đến bốc thiên hoa phấn vài lần

Năm nay có, hai năm trước cũng có

“Vì sao ngươi biết là quản gia của Lâm phủ?”

Kẻ làm thuê kia lần đầu được thấy thiên tử và hoàng thái tôn, khiếp sợ đến mức răng và vào nhau, làm gì9dám không khai báo chi tiết? Theo gã nói, bởi vì Lâm Bảo Tích là Viện phán của Thái y viện, trong mắt lão bách tính đó là cao quan, rất có thể diện, vì thế ngay cả quản gia trong phủ của ông ta cũng cực kỳ phách lối, khi mua thuốc, lần nào cũng phải một đầy tớ vào, còn xe của quản gia thì lại đậu bên ngoài, trong lòng họ đều biết đó là người của Lâm phủ, còn từng lén bàn luận vì sao Lâm viện phán không bốc thuốc trong cục Ngự Dược mà chạy ra ngoài mua thuốc làm gì? Chuyện này, ai cũng biết, gã có khá nhiều người làm chứng

Nếu không muốn ai biết, trừ khi đừng làm

Chim nhạn bay qua5luôn để lại dấu vết, lần theo manh mối mở rộng điều tra, không những Vương Tiểu Thuận và Đặng Hoằng khai ra, mà ngay cả quản gia của Lâm phủ cũng khai ra nốt, bọn họ đều chỉ tội Lâm Bảo Tích

Như thế, có thể xác nhận chuyện Lâm Bảo Tích dùng thiên hoa phấn mưu hại con cháu hoàng thật là thật

Hồng Thái Để thất vọng thở dài, “Lâm Bảo Tích à, trẫm đối xử không tệ với ngươi, hoàng thái tôn cũng vậy, người chấp chưởng Thái y viện, vốn nên cẩn thận trong việc kê đơn bốc thuốc, lấy nhân báo hoàng ân, vì sao lại muốn mưu hại con cháu hoàng thất?”

Mặt mày Lâm Bảo Tích xám xịt, ông ta vén áo quỳ xuống, mồ3hôi giăng đầy đầu, nhìn Hồng Thái Để với đôi mắt thấp thoáng ẩn chứa một sự cầu xin, “Bệ hạ, thần

tội đáng muốn chết

Phụ bạc hoàng ân, xin bệ hạ giáng tội” “Hừ, ngươi vốn dĩ đáng phải chết!” Hồng Thái Để cầm bát canh ngân nhĩ bên cạnh lên ném thật mạnh, lạnh lùng quát mắng, “Nói! Kẻ nào sai khiến ngươi?” Bát canh ném trúng vào vai Lâm Bảo Tích, ông ta kêu đau, nhìn vào ánh mắt sắc bén của Hồng Thái Đế, con tim như thắt lại

Ông ta biết, lời không nên nói, vĩnh viễn không được nói

Nếu không, không chỉ một mình ông ta chết, mà cả nhà, hoặc toàn tộc cũng bị liên lụy theo

Có thể đắc tội bất kỳ người nào trong thiên hạ, nhưng chỉ không được đắc tội với hoàng đế

Ông ta cắn răng, liếc nhìn Hạ Sơ Thất, “Thần không dám giấu giếm bệ hạ, thần và Hạ Đình Cán, phụ thân của Thất tiểu thư từng có giao tình sinh tử, ông ấy đối xử với thần không tệ, thần vẫn luôn thấy hổ thẹn với ông ấy”

Ánh mắt của Hồng Thái Đế thả lỏng, giọng nói dịu xuống

“Chuyện này trẫm cũng biết, nhưng có liên quan gì đến chuyện người mưu hại con cháu hoàng thất?” Lâm Bảo Tích lại khấu đầu, “Bầm bệ hạ, từ bé Hạ thất tiểu thư đã yêu mến hoàng thái tôn, chuyện này người cũng biết, nhưng hoàng thái tôn lại bỏ Thất tiểu thư lấy Tam tiểu thư, hại một mình Thất tiểu thư phải lưu lạc chốn tha hương

Còn Tam tiểu thư như tu hú chiếm tổ, lão thần oán hận, nên mới làm ra chuyện tội ác tày trời kia”

“Lâm Thái Y!” Hạ Sơ Thất cười lạnh, ngắt lời ông ta, “Thứ cho ta nhắc nhở ông một câu, ba lần sẩy thai trước đây của thái tôn phi, khi ấy ta không hề có mặt ở kinh sư, tuyệt đối đừng nói với bệ hạ rằng là ta sai khiến ông, hắt nước bẩn lên người ta

Bệ hạ là người dễ bị lừa thể à?” “Vâng, Thất tiểu thư nói phải”

Lâm Bảo Tích vẫn giữ dáng vẻ bảo vệ nàng, nhìn Hồng Thái Để đẩy khẩn cầu

“Bệ hạ, đúng là Thất tiểu thư chưa hề sai khiến lão thần, là lão thần cảm thấy bất bình thay cho nàng ấy

Luôn ôm hận trong lòng, ba lần trước cũng thế, lần này cũng thể

nểu thái tôn phi sinh ra thể tử, Thất tiểu thư vào Đông cung rồi thì làm gì còn chỗ đứng nữa? Bệ hạ, đều là tội của một mình lão thần” Chiêu “diệu thủ hồi xuân” này, dùng rất hay

Hai năm trước khi Hạ Sơ Thất còn ở Đông cung, nàng đã nghi ngờ các lần sẩy thai của Hạ Vấn Thu đều do Hồng Thái Để tạo ra

Lần này, nàng nhờ Tôn Chính Nghiệp lấy y án và mạch án của Hạ Vấn Thu, phản ứng đầu tiên đã nghi ngờ thiên hoa phấn

Sự xu nịnh của Vương Tiểu Thuận đến quá bất ngờ, lão Tôn đã đi theo Tấn vương nhiều năm, sao không hiểu nhân tình thế thái chứ? Ông ta kể lại với Hạ Sơ Thất, hai người quyết định tương kế tựu kế

Tôn Chính Nghiệp giả vờ qua lại thân thiết với Vương Tiểu Thuận, một là chứng thực sự tồn tại của thiên hoa phấn

Hai là
cũng nhắc nàng hãy cảnh giác, có người muốn giá họa chuyện này lên người nàng

Thế nên, trước khi chuyện xảy ra, họ đã sớm thay thuốc từ lâu rồi

Nhưng khi Lâm Bảo Tích và đám người Vương Tiểu Thuận chỉ tội nàng, tuy không thấy bất ngờ, nhưng kế hoạch họ vạch ra ban đầu đã phát triển theo một hướng khác

Nào ngờ, chuyện lại đi lệch hướng thêm lần nữa

Nàng chưa từng nghĩ rằng Triệu Miên Trạch lại cố chấp bảo vệ nàng như thế, càng không ngờ rằng lão hoàng đế sẽ nhảy ra vào đúng lúc này, không phân biệt trắng đen đã muốn đẩy nàng vào chỗ chết

Giây phút ấy, nàng đã hiểu ra

Ngoài Hạ Vấn Thu ra, thì nhân vật cấp cao này cũng đang tính kể nàng

Nếu Boss lớn đã đến, thì nàng phải dựa cột leo lên thôi

Nàng lạnh lùng nhìn Triệu Miên Trạch vì nàng mà trở mặt với Hồng Thái Đế, cũng nhìn Triệu Miên Trạch vì nàng mà trở mặt với Hạ Vấn Thu, nàng cố tình ám chỉ “kẻ đứng sau” chuyện Hạ Vấn Thu sẩy thai là Hồng Thái Đế, để ông cháu họ nảy sinh hiềm khích

Từng bước đi rất vững, cực kỳ thuận lợi

Nhưng nàng không ngờ được rằng, Lâm Bảo Tích lại có quan hệ khá thân với Hạ Đình Cán - cha ruột của Hạ Sở

Đây chắc là chiêu Hồng Thái Để giữ lại sau cùng

Kế này không thành, còn có kế khác, nàng có chạy thế nào cũng không thể chạy thoát

Quả nhiên là nước cờ hay, không hổ là cha ruột của Triệu Thập Cửu

Chỉ đáng tiếc, nàng cũng chẳng hề thua kém trong việc bắt thóp của người khác đâu

Từng mắt xích nối lại với nhau, những phần trước chẳng qua chỉ để làm nền

Muốn thắng thì trước tiên phải thua

Chỉ cần nàng thua trước thì mới có thể khiến kẻ khác thả lỏng cảnh giác

Hiệp một là tư duy cố định của Lâm Bảo Tích giúp nàng thắng một trận tuyệt đẹp

Cuộc giao chiến thật sự, vẫn còn ở phía sau

Nàng nhếch môi, “Lâm thái y đứng đầu Thái y viện quả thật không hề đơn giản, bản lĩnh đổi trắng thay đen cũng làm tiểu nữ mở mang tầm mắt

Mở miệng ra là không liên quan đến ta, nhưng chữ nào chữ nấy đều nhắm vào ta

Ông xem mọi người đều là kẻ ngốc à? Nếu ông thật lòng muốn bảo vệ ta, lúc nãy khi bệ hạ muốn đánh chết ta thì vì sao ông lại không lên tiếng đi? Nếu thật lòng muốn bảo vệ ta, thì sao lại lôi phụ thân ta vào? Lòng dạ Tư Mã Chiêu, rõ rành rành như mặt trời ban trưa!”

Nói đến đây, nàng nhìn khắp một lượt, bước lên hai bước, khom người hành lễ, khéo léo nhìn Hồng Thái Đế, “Bệ hạ cần cù nhiếp chính, ân khắp thiên hạ, tầm mắt tất nhiên sẽ không hạn hẹp như dân phụ

Chuyện hôm nay, chắc hẳn bệ hạ cũng đã nhìn thấu

Lúc nãy khi chưa có chứng cứ xác thực mà đã muốn định tội đánh chết dân phụ

Giờ đây xin hãy trả công đạo lại cho dân phụ!”

“Công đạo!” Ánh mắt của Hồng Thái Đế rất lạnh lùng

Những năm qua, làm gì có nữ tử nào dám ngang nhiên tìm ông ta đòi công đạo chứ? Lớp sương mù âm u trong mắt dâng lên, nước da vàng sáp không được khỏe mạnh kia lại trông như thể được nhuộm thêm một lớp sắc xám lạnh lẽo

“Được, trẫm sẽ cho người công đạo

Người đầu, tống Lâm Bảo Tích vào đại lao, tra hỏi kĩ càng, bắt buộc phải hỏi cho ra sự thật

Còn ngươi, Hạ thị, cũng có hiềm nghi, tổng luôn vào đại lao, đợi đến khi vụ án kết thúc rồi xét xử sau”

“Bệ hạ, người làm như thể rất dễ làm người ta nghi ngờ” Hạ Sơ Thất không nói hết, chỉ nhếch môi đầy ẩn ý, liếc nhìn Triệu Miên Trạch đang cau mày, nàng càng cười tươi hơn

Có nhiều lúc, ẩn ý sâu xa càng đáng sợ hơn khi nói thẳng ra

Sắc mặt Hồng Thái Để trở nên đen thui, thần sắc càng khó chịu hơn

“Không cần phải khích tướng, nếu người trong sạch thì cần gì sợ bị thẩm vấn?”

Ông ta nói xong, không muốn ở lại thêm nữa, phất mạnh tay áo

“Thôi Anh Đạt, trẫm mệt rồi, khởi giá hồi cung”

Nhốt vào đại lao chờ thẩm vấn tốt hơn nhiều so với bị đánh chết, ít ra còn có cơ hội xoay chuyển

Triệu Miên Trạch biết lúc này không tiện can thiệp vào, siết chặt nắm đấm, mím môi không nói gì

Tuy những người khác trong điện đều cảm thấy quyết định này hơi gượng ép, nhưng vẫn lựa chọn im lặng, không một ai đứng ra nói giúp nàng

Không phải Hạ Sơ Thất chưa từng vào đại lao

Nàng từng vào một lần, cũng là lần duy nhất

Không may, lần ấy cũng là mệnh lệnh của Hồng Thái Đế

Đại lao thê lương, đèn dầu khô cạn, chấn song loang lổ, sự u ám lạnh lẽo trong thông đạo, tiếng nức nở đứt quãng, tiếng gào thét tuyệt vọng, một ngọn lửa lớn ngập trời, khói bốc lên dày đặc

Tất cả những hình ảnh đó tập hợp lại trong đầu óc nàng, cuối cùng chúng ghép lại thành một bức tranh về thiên lao

Lần trước là vì Triệu Thập Cửu, nàng nhịn

Lần này

sao nàng có thể để ông ta được như ý muốn chứ? Nàng dời tầm mắt, thoáng lướt nhìn về phía một bóng người bên cạnh

Người nọ vốn luôn đứng bên hông Hạ Vấn Thu, im lặng từ đầu đến cuối không hề nói một câu nào

Giờ đây khi chạm vào ánh mắt của nàng, nhận được ám thị, đột nhiên lao ra, quỳ ngay xuống đất, chặn đường Hồng Thái Đế

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện