Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Hai người nhìn nhau, tình thâm ý trọng (3)


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Y còn quan tâm tới hoàng để làm quái gì chứ? Y không nói hai lời đã thúc ngựa phi ra khỏi thành chào đón, vừa hay gặp phải cảnh nhiều người vây bắt một mình Triệu Tôn

Một bụng lửa đang không biết phải xì ra thế nào, vừa nghe thấy thế liền vung kiếm tra trước ngực, đề phòng nhìn Chu Chính Tường

“Phụng chỉ, phụng chỉ của ai?”

Chu Chính Tường liếc nhìn Triệu Tôn, trên mặt toàn là vẻ bất đắc dĩ

“Đây là quân cơ, Định An hầu không cần hỏi tới”

“Con mẹ ngươi!” Trong quân thực ra là có quy định không được hỏi thăm hay tiết lộ việc quân cơ

Nhưng Trần Đại Ngưu là một người thô thiển, hơn nữa lúc này tâm tình phấn khởi, y nhìn mặt2Chu Chính Tường, tức giận vô cùng, chỉ vào chính mình rồi lại chỉ sang Triệu Tốn

“Chẳng lẽ ngay cả Tấn vương điện hạ mà ông đây cũng nhận nhầm được sao?” “Hầu gia bớt giận” Chu Chính Tường cung kính tiến lên, “Mạt tướng chỉ phụng mệnh làm việc mà thôi, thật sự bất đắc dĩ” “Ông đây quan tâm người thế nào làm quái gì?”

Trần Đại Ngưu trợn mắt, đang định đánh người thì Triệu Tôn mặt không đổi sắc giục ngựa đi tới trước mặt y, vó ngựa nhếch lên, đá về phía Chu Chính Tường

“A”, Chu Chính Tường sợ tới mức lùi về sau từng bước, đang định mở miệng thì cửa thành lại có một người vội vã chạy tới

Người còn chưa đến nơi đã cao giọng7hộ

“Điện hạ!”

Ánh mắt Triệu Tôn ngước lên, nhìn về phía người nọ

“Điện hạ, là ngài thật sao?” Trong giọng nói của Trần Cảnh tràn đầy vui mừng

Y hộ một tiếng, xuống ngựa, nhìn Trần Đại Ngưu một cái rồi lướt nhanh qua, đi tới dưới ngựa của Triệu Tôn

Y đè thấp giọng, “Điện hạ”

Tiếng mưa rơi quá lớn bao trùm âm thanh của y, ngoài Triệu Tôn ra, không ai nghe thấy y nói gì

Có điều, Triệu Tôn lại lập tức giắt đao ra sau lưng

Trần Cảnh nói xong liền lùi về sau mấy bước, quỳ xuống đất hô lớn

“Tấn vương điện hạ thiên tuế”

Trần Đại Ngưu không biết y định làm gì nhưng cũng hỗ to theo

Có Trần Cảnh và Định An hầu cùng nhận ra, cho dù là lính giữ9thành hay dân chúng đều biết, người này thật sự là Tấn vương điện hạ, là Tấn vương điện hạ đã chết đi sống lại

“Điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!”

Liếc mắt nhìn những người đang quỳ xuống chân mình, Triệu Tôn chỉ nhìn mà không nói, sau khi thu đao liền nghiêm nghị nắm chặt dây cương, chậm rãi đi vào trong Kim Xuyên Môn

Còn cách năm sáu trượng nhưng những binh sĩ lẳng lặng tách ra làm một con đường

Đuốc được giơ lên cao, hắt lên gương mặt trầm lặng của hắn

Trần Cảnh đi ngay sau lưng hắn, nhìn sống lưng thẳng tắp đó, đột nhiên nheo mắt lại

Chỉ thấy trên lưng hắn có một miệng vết thương sau khi bị nước mưa cọ rửa, vẫn còn đang5chảy máu

“Điện hạ, ngài bị thương rồi sao?” Trần Cảnh đi tới, muốn cầm máu cho hắn trước

Triệu Tôn lại chỉ liếc nhìn y, cúi đầu nói một câu “không sao”, sau đó chẳng nói gì thêm

Triệu Tôn là người kiêu ngạo như thế nào, bọn họ đều biết

Cả đời hắn luôn tự phụ, cũng cả đời bán mạng cho Đại Yến

Giờ vất vả lắm mới sống sót, ngàn dặm xa xôi vội vã quay về, tới gần cửa nhà mình rồi lại bị người ta ngắn lại muốn giết chết

Có thể đoán được tâm tình hiện tại của hắn ra sao

Hốc mắt Trần Đại Ngưu nóng lên

Y là một người đàn ông giàu tình cảm, y không nói hai lời, không cần tới ngựa của mình mà tự thân đi tới3dắt ngựa cho Triệu Tôn, như thể mình chỉ là một mã phu bình thường, dắt ngựa của hắn đi về phía Kim Xuyên Môn

Quang cảnh này quả thực vừa bị tráng, vừa cảm động

Gò má rất nhiều người đều đã ẩm ướt, không biết là nước mưa hay nước mắt nữa

“Hoàng thượng giá lâm” Đúng lúc này, một giọng nói chói tai vang lên

Là giọng của thái giám trong cung, nghe cực kỳ đặc biệt

Thân phận của Hà Thừa Ân như thuyền lên theo nước, gã cao giọng hộ đầy thoải mái


Tiếng hổ làm mọi người rung động, cũng đã bày ra một màn diễn mới trong màn mưa

Một đêm này, Kim Xuyên Môn trở thành nơi vô cùng náo nhiệt

Nghe được hai chữ “hoàng thượng”, mọi người đều liếc mắt nhìn, hồi hộp vô cùng

Ánh lửa nhấp nháy ở cổng thành, thị vệ giơ cao cờ dẫn đứng ở xung quanh, vô số thị vệ vây quanh một cỗ kiệu đang chậm rãi được nâng tới

Kiệu được bọc bằng rèm vàng chói mắt, đó là tượng trưng cho hoàng quyền tôn quý

Khắp thiên hạ, chỉ có một mình hoàng đế mới được dùng

Rèm cửa hơi bay lên, Triệu Miên Trạch ngồi ở bên trong, gương mặt không rõ cảm xúc lộ ra dưới ánh lửa nửa tối nửa sáng

Kiệu rồng theo thị vệ chậm rãi đi xuyên qua cổng tò vò của Kim Xuyên Môn, dân chúng quỳ dưới đất nhìn đến mức nghẹn họng trân trối

Vì sao kinh sư lại giới nghiêm, rốt cuộc trong cung đã xảy ra biến cố lớn gì, vào một khắc này, tất cả mọi người đều hiểu rõ trong lòng

Hà Thừa An cất giọng the thé nói, “Nhìn thấy bệ hạ, vì sao không quy?”

Mọi người lại một lần nữa quỳ xuống

“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

Triệu Miên Trạch nhìn qua rèm cửa đang buông thõng

Trong mưa, thi thể nằm ngang dọc trên mặt đất, vô cùng bị thảm

Gió thổi qua, khắp nơi đều bốc lên mùi máu tươi

Giữa một đám người đang quỳ, chỉ có một người vẫn ngồi yên trên lưng ngựa, lẳng lặng nhìn hắn ta, ánh mắt lạnh lùng, không có nửa phần cảm xúc

Chần chừ trong chớp mắt, sau đó Triệu Miên Trạch thản nhiên cười khẽ

“Thập Cửu hoàng thúc, quả thật là thúc ư?”

Bàn tay Triệu Tôn chậm rãi đặt lên vỏ đao, hắn không nói lời nào

Tầm mắt của hai người lại một lần nữa giao nhau trong màn mưa sau hai năm

Một hồi lâu, Triệu Tôn vẫn cứ không nói gì, chỉ nhìn chằm chặp Triệu Miên Trạch không chớp mắt

Triệu Miên Trạch cũng nhìn hắn, sau đó, hắn ta nhẹ nhàng cười, bất chấp mưa to bên ngoài mà cầm lấy cái ô Hà Thừa Ân đưa tới, chậm rãi đi về phía Triệu Tôn

“Bệ hạ, không thể” Hà Thừa An kinh hãi, ngăn cản

Triệu Miên Trạch trừng mắt với gã, quay đầu, dường như không hề thấy vũ khí mà Triệu Tôn cầm trên tay, trong giọng nói ôn hòa tràn đầy sự vui mừng khi thúc chất bất ngờ gặp lại

“May là trẫm đích thân đến, bằng không còn không biết sẽ xảy ra bao nhiêu hiểu lầm nữa

Lúc trước thủ vệ vào bẩm báo, nói là có người giả dạng hoàng thúc để hãm hại trẫm”

Dứt lời, hắn ta chậm rãi nhìn đám thi thể nằm trong màn mưa, nhăn mày như không đành lòng nhìn nữa, “Cũng may chỉ là sợ bóng sợ gió một hồi, Thập Cửu hoàng thúc đừng trách móc nhé!” Triệu Tồn không nói một lời, rút đao ra, chỉ mũi đao về phía hắn ta

“Ai là Thập Cửu thúc của ngươi?”

Giọng hắn bình tĩnh không hề có một gợn sóng nào

Vừa mới nói xong, người xung quanh đều hít vào một hơi, chả hiểu ra sao

Triệu Miên Trạch cũng hơi chấn động, nhìn lướt qua mọi người đang ngạc nhiên, cau mày lại

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện