*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Ngươi vừa đụng vào ta, ta đã thấy kinh tởm..
Ọe.” Nàng không nhịn được mà nôn khan
Dù nàng không giả vờ thì hắn vẫn nghe thấy rõ ràng
Rất lâu sau, hắn ta không nói gì, lúc Hạ Sơ Thất đang lo lắng không thôi cho Tiểu Thập Cửu thì hắn lại đột nhiên từ từ buồng nàng ra, giọng nói trong đêm tối lạnh lùng
“Được, trẫm để nàng về phủ.”
Nàng kinh ngạc, “Thật sao?” “Ngày mai lập tức cút đi!” Cuối cùng cũng xù lông rồi? Hạ Sơ Thất che miệng, nén cảm giác không ổn trong bụng xuống.
“Lần này, ngươi nói lời giữ lấy lời đó.”
“Hạ Sở, đừng tưởng trẫm cần nàng lắm...”
Thấp giọng ném ra một câu, hắn ta quay người sải bước rời đi
Câu nói lạnh buốt cuối cùng đó của Triệu Miên Trạch làm Hạ Sơ3Thất hơi kinh ngạc, không phân biệt được thật giả, chỉ nghe thấy tiếng bước chân của hắn ta đi xa dần, chờ tới khi phản ứng lại, người đã mất hút rồi.
Trong đêm tối, nàng đứng im, cho tới khi có một bàn tay khác kéo lấy bàn tay của nàng, giữ vững cơ thể nàng, nàng mới bừng tỉnh trở lại.
“Ngươi ở đây sao?”
“Ta vẫn luôn ở đây.” Giáp Nhất cúi đầu nhìn nàng, định đỡ nàng ra ngoài, “Trong phòng này toàn dầu đèn, tối nay đổi phòng khác nghỉ ngơi đi.”
Hạ Sơ Thất “Ừ” nhẹ một tiếng, nghĩ tới lửa giận lúc Triệu Miên Trạch gần đi, nghĩ tới lời cam đoan của hắn ta, cơ thể đột nhiên mềm ra, không biết rốt cuộc là mệt mỏi sau khi được giải tỏa hay là thật0sự bị nhiễm phong hàn từ lúc rơi xuống hồ, nàng chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, chân không đứng vững nữa.
“Ngươi vẫn ổn chứ?” Giáp Nhất đỡ nàng
“Đưa ta tới được đường..
ta phải uống chút thuốc.”
Nàng yếu ớt bám lấy cổ tay Giáp Nhất
Tối nay xảy ra chuyện này, nàng nghĩ Triệu Miên Trạch thật sự bị nàng làm tổn thương lòng tự trọng rồi
Trước đó là trượt ngã hai lần trước mặt người trong cung, thêm việc nàng cười cợt và sự thúc ép của nàng, nàng tin trong thời gian dài tới đây, hắn ta sẽ không tới tìm nàng nữa.
Chỉ có điều, cứ cho là hắn ta đồng ý để nàng về phủ Ngụy quốc công đi chăng nữa thì có lẽ cũng sẽ có không ít tại mắt
Tiểu Thập Cửu của nàng muốn ra5đời thuận lợi thật sự rất khó..
Mà thời gian này, nàng càng không thể sinh bệnh được.
Qua một đêm nữa, tới ngày mai, nàng có thể rời đi rồi
Mơ mơ màng màng đi vào phòng thuốc của điện Sở Từ, nàng mắt nhắm mắt mở, đang chuẩn bị hỏi Giáp Nhất làm sao để châm đèn thì đột nhiên có một bóng đen mơ hồ xuất hiện trong tầm mắt nàng
Nàng mở to mắt, còn chưa kịp phản ứng thì đã ngã vào một vòng tay rộng lớn
Hơi thở quen thuộc đó khiến nàng vừa thả lỏng cảnh giác lại lập tức căng thẳng.
“Sao chàng lại tới đây?”
Bộ giáp cứng trên người hắn khiến nàng hơi khó chịu, nhưng nàng vẫn không thèm để ý, dang tay ôm chặt lấy eo hắn, thở dài một hơi
Hắn không đáp lại, cánh4tay siết chặt hơn
Trong đêm tối, hắn nắng mặt nàng lên thật nhanh, hôn lấy môi của nàng, giống như đang độ khí cho nàng
Nụ hôn nồng nàn cực kỳ quấn quýt ùn ùn kéo tới khiến đầu óc nàng quay cuồng.
“Ta..
ta sắp không thở được rồi...” Trước khi mất đi ý thức, nàng nghe thấy mình nói như vậy.
“Bệ hạ!” Nhìn Triệu Miên Trạch từ trong đi ra, Hà Thừa An giật mình
Y phục trên người hắn ta hỗn loạn và nhếch nhác
Khuỷu tay hắn ta bị xước, có lẽ va chạm lúc ngã xuống đất, máu tươi thẩm ra ngoài áo ngủ mỏng manh, dưới ánh đèn trắng bệch nhìn rất đáng sợ.
Nhưng Triệu Miên Trạch dường như không cảm thấy gì, đôi mắt giống như ma trơi, vô cùng lạnh lẽo
Hà Thừa An chạy theo, trên đường9đi thấy hắn ta không nói gì, vội vàng hỏi, “Chuyện chuyện này..
sao lại thể được cơ chứ? Bệ hạ, cho dù là hoàng hậu nương nương thì cũng không thể đối xử với người như vậy...” “Không sao, gọi Hạ An tới đây băng bó cho trẫm được rồi.”
Hà Thừa An đang định quay người đi thì lại nghe thấy hắn ta nói.
“Quay lại đây.”
Hà Thừa An quay ngoắt lại, “Bệ hạ còn có dặn dò gì ạ?”
Triệu Miên Trạch kéo tay áo, chau mày lại, không ngẩng đầu, “Chuyện xảy ra ở điện Sở Từ tối nay, không được lan ra ngoài
Nếu để trẫm nghe thấy bất kì tin đồn nào, trẫm sẽ lấy đầu các ngươi.” Nói xong chữ cuối cùng, hắn ta hờ hững quét qua một lượt những người khác bên cạnh.
“Vâng, bệ hạ.”
Đám người lần lượt quỳ xuống
Tuy hắn ta không nói rõ ràng, nhưng những người này có ai không phải cáo giá thành tinh đâu chứ? Bọn họ đều hiểu, nếu chuyện này truyền ra ngoài khiến triều thần biết được chuyện hoàng hậu nương nương dám cả gan đụng tới an nguy của vua, vậy không chỉ mũ phượng trên đầu nàng không đội được nữa, e là sẽ còn không biết bao nhiêu chuyện lớn hơn sẽ xảy ra
Nói cho cùng, hoàng đế vẫn bảo vệ nàng.
Hạ An lĩnh chỉ tới Nguyên Lâm Đường băng bó thuốc cho Triệu Miên Trạch xong liền lùi xuống
Hà Thừa An đang chuẩn bị hầu Triệu Miên Trạch nghỉ ngơi, bên ngoài lại có người tới báo
Thì ra là Thôi Anh Đạt ở cung Càn Thanh hầu hạ thái thượng hoàng đã lâu không ra mặt tới.
“Sao Thôi công công lại tới đây thế?” Triệu Miên Trạch mỉm cười
Hôm đó Triệu Miên Trạch lên ngôi, thánh chỉ của Thôi Anh Đạt có thể gọi là mưa tới đúng lúc
Cũng vì trước giờ ông ta vẫn luôn ở bên hầu hạ Hồng Thái Đế, nhìn Triệu Miên Trạch lớn lên, vì thế bây giờ tuy Triệu Miên Trạch làm hoàng đế nhưng vẫn thân thiết và kính trọng lão thái giám này hơn người khác
Chờ ông ta vào phòng rồi, hắn ta vội vàng sai Hà Thừa ăn rót nước mời ngồi
Nhưng Thôi Anh Đạt lại không ngồi, chỉ cung kính dập đầu, nhìn hắn ta.
“Bệ hạ, những gì người làm hôm nay có xứng với thái thượng hoàng không?”
Triệu Miên Trạch sững sờ, chau mày, lập tức thu tay về
Thôi Anh Đạt không biết đã nhìn thấy hắn ta bị thương chưa, cũng không nói gì, chỉ vẫy vẫy tay, một tiểu thái giám cung kính bế lên một cái đĩa bạc có phủ một cái khăn lụa màu vàng sáng
Triệu Miên Trạch híp mắt, trên đĩa bạc là thẻ bài của phi tần hậu cung.
Thôi Anh Đạt nhỏ tiếng nói, “Sau khi bệ hạ đăng quang, chưa tới chỗ các phi tần trong hậu cung, lão nô thấy vậy, trong lòng rất lo lắng
Hơn nữa, không nói chuyện con trai nối dõi có liên quan tới giang sơn xã tắc, chỉ luận tới chuyện cân bằng triều chính, để khai chi tán diệp cho hoàng thất, bệ hạ cũng không thể tiếp tục tùy hứng như vậy nữa.” Triệu Miên Trạch nhíu mày, không trả lời.
Thôi Anh Đạt thở dài, ngữ khí mềm mỏng, mang theo một chút bất lực, “Lão nô nhìn bệ hạ lớn lên, tâm tư của người, sao lão nô lại không biết chứ? Bệ hạ yêu tiểu thư Hạ gia không có gì sai
Thân là nam tử hán, thân là phu quân, trong lòng người có thể chỉ yêu một mình nàng ta
Nhưng là một đế vương, cần cho hậu cung sự công bằng, đây mới là đạo làm vua, mới là lựa chọn duy nhất để kéo dài huyết thống và phúc lợi của xã tắc.” Triệu Miên Trạch cười
“Đa tạ công công nhắc nhở, trẫm biết rồi.”