Cơ thể này... không phải là lần đầu đấy chứ? Đau đến đòi cái mạng già của nàng rồi.
May là trước đó nàng đã làm đai kinh nguyệt ở cửa hàng may vá, nhưng thứ này chỉ dùng cố định, một tầng vải hơi mỏng không ngăn nổi bị thẩm. Con gái cổ đại khi đến chuyện này thường lấy cái gì đặt bên trong đai kinh nguyệt thế: Tro than? Vải2bông? Nhưng bây giờ xe ngựa đang lắc đến quay cuồng, nàng đi đâu để tìm những thứ này chứ?
Ông trời ơi! Hạ Sơ Thất thầm than, phát điên mà suy nghĩ, cuối cùng đành kẹp chân thật chặt, cứng nhắc xoay mặt lại nhìn Triệu Tôn, vẻ mặt hoàn toàn không giống với khi nói giọng mỉa mai đùa giỡn lúc nãy. “Gia...” Nàng thành khẩn thốt lên.
Triệu Tôn nhíu mày,8dường như cũng ngạc nhiên với vẻ mặt này của nàng: “Có việc gì?”
Hạ Sơ Thất rụt cổ, giữ chặt bụng, kéo đệm ngồi gần hắn, lén lút kéo góc áo choàng vẫn vứt bên cạnh của hắn: “Cho ta mượn áo choàng của ngài dùng một lát, được chứ?” Nàng cảm thấy áo choàng của Triệu Tôn đẹp đẽ nhất, cũng dễ hút nước nhất. Triệu Tồn khẽ nhướng mày, nghĩ6là nàng lạnh nên không từ chối, đưa cho nàng. “Đắp đi.” “Tạ ơn...” Nàng cười, để lộ ra hai cái răng nanh. Nhưng tiếp đó, nàng lại chỉ chỉ ra cửa xe ngựa: “Gia, có thể xin ngài tránh ra ngoài một chút được không? Cưỡi ngựa hay gì đó?” Giọng nàng rất nhỏ, rất thấp, Triệu Tôn nghe mà không hiểu ra sao. “Gia có xe không ngồi, đi cưỡi3ngựa làm gì?”
“Chẳng phải ngài rất thích cưỡi ngựa sao? Uy phong lắm!” Nàng nháy mắt ra hiệu. Triệu Tôn híp mắt sâu thẳm nhìn nàng chằm chằm: “Thói quen có thể thay đổi, gia bây giờ thích ngồi xe ngựa.”
Xem ra nói quanh co hắn không hiểu, làm thế nào đây?
Hít sâu một hơi, Hạ Sơ Thất cảm thấy không cần phải che che giấu giấu. Sinh lý bình thường thôi5mà, có gì mà ngại chứ? Ho một tiếng, nàng hùng hồn nói: “Được, ta nói thật cho ngài biết cũng được, dù sao cũng không phải chuyện mất mặt gì. Dì cả của ta tới, phiền ngài ra ngoài một lát.”
“Dì cả?” Triệu Tôn híp mắt, rõ là càng không hiểu hơn: “Dì cả của ngươi ở đâu?”
Nuốt nước bọt, Hạ Sơ Thất gục đầu, bất đắc dĩ nắm chặt góc áo choàng: “Được, nói gì cả quá cao thâm, ngài không hiểu cũng không lạ. Chính là... gì ấy nhỉ... ta đến rồi... ngài hiểu không? Chắc là hiểu rồi chứ?” “Không hiểu.” Triệu Tôn lười biếng liếc nàng, tiếp tục xem sách của hắn, như lười để ý tới nàng.
Rốt cuộc dì cả ở thời này gọi là gì nhỉ? Gõ gõ đầu, nàng cẩn thận suy nghĩ thật lâu, càng sốt ruột càng không nghĩ ra được rốt cuộc từ kia nói như thế nào. Nhưng nàng chợt nảy ý, bắt đầu khoa tay múa chân trước mặt Triệu Tôn.
“Dì cả chính là cái mà hàng tháng các cô nương đều có mấy ngày đó? Hiểu không?” “Dì cả là đồ vật?” “Ôi, dì cả không phải là thứ gì, là... nguyệt sự đó? Có hiểu không?” Ánh mắt Triệu Tôn sâu thêm một chút. Hạ Sơ Thất nhếch miệng, nghĩ là hắn đã hiểu.
Thế nhưng hắn lại lắc đầu, tiếp tục nói: “Không hiểu.”
Má, quá hố người! Sao nàng lại không nghĩ ra được từ kia chứ? Nói không chừng, dù nàng có nghĩ ra được từ đó thì gã đàn ông cả đời đem quân đi đánh giặc này có khi cũng không biết. Làm sao bây giờ? Nàng gõ đầu một cái, trong lúc đau khổ suy nghĩ, nàng đột nhiên liếc thấy khóe môi hơi nhếch lên của Triệu Tôn.
Được lắm! Tổ sư nhà hắn.
Nghĩ lại, hắn cũng đã đọc “Phong Nguyệt tâm kinh” rồi, sao lại không biết mỗi tháng nữ tử đều có mấy ngày kia? Hắn lại còn là Vương gia, ở thời đại này, nam nữ đều trưởng thành sớm. Dù sao cái tên này cũng đã hai mươi mấy, làm gì có chuyện không biết? Cố ý trừng trị nàng phải không!
Không bộc phát giận dữ, Hạ Sơ Thất làm bộ ngoan ngoãn ngồi xổm người xuống, nóng nảy kéo tay áo Triệu Tôn.
“Lại đây, lại đây, gia, ngài lại bên này.”
“Làm cái gì?” Lần này Triệu Tôn giống như thực sự không hiểu.
Hạ Sơ Thất trở tay, lén lút kéo nút buộc rèm cửa xe ngựa, thận trọng đỡ hắn lại gần cửa xe, cười tủm tỉm dỗ hắn: “Gia, ngài ngồi bên này, ta cẩn thận nói cho ngài nghe.”
Triệu Tôn lấy làm lạ liếc nàng một cái, cau mày đứng lên. Nhưng thân hình cao lớn của hắn vừa cong lên, còn chưa đứng thẳng, hai tay Hạ Sơ Thất trên vai hắn đã đột ngột đấy mạnh hắn bên ngoài, chân còn dùng hết sức đạp hắn ra, giọng đè thấp.
“Ra ngoài cho mát mẻ một chút đi, đại gia!”
“Soạt!” cửa xe ngựa bị hất tung ra. Cũng may võ công của Triệu Tôn tốt, mặc dù bị đạp vào bụng nhưng hắn vẫn giữ được tư thế ung dung. Chỉ có điều giữ thăng bằng lúc một chân hơi kém uy, cả người bị lùi về sau mấy bước mới dừng lại được, nên trông hơi chật vật. “Ối, gia của ta ơi, ngài sao thế?” Trịnh Nhị Bảo hốt hoảng kêu lên đầu tiên.
Sau đó, đánh xe, đoàn người đi theo đều kêu la thất thanh. Xe ngựa đang đi yên ổn, chủ tử nhà bọn họ đột nhiên lao ra, suýt nữa còn ngã xuống, rốt cuộc là có chuyện gì chứ?
Kít! Xe ngựa nhanh chóng dừng lại.
Trịnh Nhị Bảo vội chạy đến đỡ lấy Triệu Tôn, sợ hãi kêu lên.
“Chủ tử, ngài không sao chứ, có chuyện gì thế ạ? Sở Thất đâu?” Triệu Tôn liếc nhìn xe ngựa đã đóng chặt kia, họ mấy tiếng: “Gia thấy hôm nay thời tiết đẹp, muốn ra ngoài vận động gân cốt một chút. Trịnh Nhị Bảo, dắt Đại Điểu qua đây.” “Vâng. Thế nhưng
mà gia...” “Thế nhưng cái rắm!”
Triệu Tôn đá vào mông Trịnh Nhị Bảo hiểm khi nổi đóa nói tục một lần.
Các tướng sĩ lén nhìn nhau, đồng loạt im lặng, cúi đầu thật thấp. Mọi người không ai hiểu nổi. Xe ngựa của Triệu Tôn được che đậy vô cùng kín kẽ, đoàn người đi theo lại cố ý đi cách xe một đoạn, ngay cả đánh xe là Trịnh Nhị Bảo cũng ngơ ngác, ai mà biết trong xe đã xảy ra chuyện gì chứ? Xe ngựa tiếp tục lên đường. Đến tận khi hoàng hôn buông xuống chân trời, “hoạt động gân cốt” của Triệu Tôn mới dừng lại. Hắn ném ngựa cho Trịnh Nhị Bảo, chậm rãi thong thả lên xe ngựa.
Vốn hắn đã ôm một bụng đầy lửa giận rồi, nhưng lúc hắn lên xe thì ánh mắt lại chợt khựng lại. Chỉ nhìn thấy cái áo choàng tuyệt đẹp của hắn lúc này đã bị rách tơi bời, từng mảnh từng mảnh được xếp lại thành hình. Nhìn hình dạng đó, không cần Hạ Sơ Thất giải thích, hắn cũng hiểu năng dùng nó làm gì.
Hắn nghiến răng nghiến lợi gầm lên: “Sở Thất!”
Người bên ngoài bị tiếng gầm này dọa cho phát run từng đợt.
Nhưng không biết Sở Thất nói gì, chỉ trong chớp mắt, trong xe ngựa đã yên tĩnh trở lại. Chủ tử bọn họ không còn gào thét nữa, cứ như không có chuyện gì xảy ra. Con đường lớn trải qua mưa to lũ quét, bốn bề yên tĩnh, hai bên đường bị mưa to xổi thành khe suối, cuốn theo bùn nhão lẳng lặng chảy xuôi.
Khoảng giờ Thân, bọn họ mới tới dịch trạm Thanh Cương.
Biết Tấn Vương điện hạ bình an trở về, ở cổng trạm dịch đã có một đám người đứng đón. Người đứng đầu tiên, hai bên áo bào thêu mãng xà, eo thắt đai, mặc đồ thân vương Đại Yến. Y không phải người khác mà chính là Ninh Vương Triệu Tích trong truyền thuyết, người bị ngã ngựa gãy chân ở phủ Cẩm Thành. Nhìn thấy xe ngựa của Triệu Tôn tới,y chắp tay thăm hỏi theo đúng cấp bậc lễ nghĩa.
“Lão Thập Cửu, trên đường vất vả rồi.”
Hạ Sơ Thất tò mò cúi đầu liếc trộm ra ngoài từ chỗ rèm Triệu Tôn vén lên. Nhìn qua chỉ cảm thấy đó là một người phú quý giàu sang vô cùng. Y mặc quần áo gấm thêu mãng xà, đai lưng khảm ngọc, làm lu mờ hoàn toàn những người xung quanh.
Tiếc đó chỉ là nói về phần trang phục. Thật lòng mà nói, người như Ninh Vương đã hoàn toàn phá vỡ hình tượng về các hoàng tử “Đoàn quân nhà vua Khang Hi” trong lòng Hạ Sơ Thất. Thì ra không phải tất cả hoàng tử đều đẹp. Triệu Tích khoảng chừng ba mươi tuổi, mặt mũi cũng không quá xấu xí, dáng người có thể coi là cao lớn, nhưng lại bị béo bụng, vừa nhìn đã biết là do ham mê tửu sắc và cuộc sống an nhàn sung sướng, khiến y giống như một cái “móng heo trắng nõn”. Nếu nói y có gì đáng chú ý thì chính là đôi mắt mang vẻ âm u. Ấn tượng đầu tiên của Hạ Sơ Thất là nàng cảm thấy y như nhân vật phản diện trong phim truyền hình.
Dời mắt đi, ánh mắt nàng lại nhìn sang Triệu Tôn. Hắn có vẻ đẹp như bức tượng điêu khắc, tao nhã tự nhiên, tuyệt diệu vô song, khiến nàng không khỏi cảm khái, quả nhiên con người đều ưa cái đẹp. Đồng thời nàng mới hiểu ra, thảo nào mọi người đều nói đương kim lão hoàng đế sủng ái Cống phi nương nương.
Tam điện hạ Triệu Tích là đích xuất, do vợ cả của lão hoàng đế - Mã hoàng hậu sinh hạ. Thập cửu điện hạ Triệu Tôn là thứ xuất, do Cống phi nương nương sinh. Từ con trai có thể nhìn ra mẹ, trừ phi lão hoàng đế bị mù, nếu không sao có thể sủng ái nhầm người được? ô hộ thương thay! Sắc đẹp là thế đạo thời bấy giờ, nàng phải cố gắng nhiều rồi.
Suy nghĩ trong đầu xoay chuyển liên tục, Triệu Tôn lại dường như không định xuống xe, chỉ hơi gật đầu rồi thản nhiên nói, “Mấy ngày trước tam ca bị ngã ngựa, thân thể không tiện, sao lại còn đặc biệt tới đây?” Vẻ mặt lo lắng của Ninh Vương nhất thời che đi sự rét lạnh trong đáy mắt.
“Chẳng phải vì nghe nói Thập Cửu đệ gặp nạn tại thôn Kim Sa sao? Tam ca lo lắng cho đệ, đầu còn nhớ đến sức khỏe của mình? Ta ngày đêm không yên, nếu không phải vì đệ đến phủ Cẩm Thành thăm ta thì sao gặp phải chuyện thế được?”
Vẻ mặt Triệu Tôn hòa hoãn hơn, nhưng cảm xúc lại không chạm tới đáy mắt. “Tam ca có lòng rồi. Bên ngoài gió lớn, vào trong hãy nói.” Nói xong hắn lạnh lùng cất tiếng, “Trịnh Nhị Bảo, còn đứng đực ra đấy làm gì? Không biết là Tam điện hạ không khỏe sao? Mau cho người đỡ vào, đi vào nội viện dịch quán sắp xếp trước đi.”
“Vâng, gia.”
Hôm nay Trịnh Nhị Bảo bị đá một cước vào mông đến giờ vẫn chưa rõ nguyên nhân, nên chỉ biết ngoan ngoãn vâng lời đi mất.