Khóe môi Trịnh Nhị Bảo giật giật, câm nín không nói nên lời.
Gia à, người ta bảo bí mật điều tra dọc đường... Ngài quay về kinh thành rồi, còn thay người ta điều tra gì được nữa?
Tiếng gà gáy, chó sủa inh ỏi. Trời trong, không khí khô hanh. Hạ Sơ Thất lấy bộ đồ đi đường tốt nhất của nàng từ trong rương ra, ăn sáng xong rồi nhìn vào cái gương gỗ đào một lúc lâu, sau đó mới ra ngoài dẫn Lan Đần vào thành. Tuy Lan Đần bị ngốc, nhưng lại rất khỏe, khiêng một thạch* gạo tẻ đi phía trước, sống lưng thẳng tắp, cứ như thạch gạo đó không hề nặng chút nào. Ngược lại nàng vừa mới bệnh một trận nên có chút vất vả.
(*) Thạch: đơn vị đo lường thời xưa, bằng khoảng số gạo một người tiêu thụ trong một năm. Đầu thôn có một cây bồ kết rất lớn, đó là nơi mấy bà thím nói chuyện phiếm.
“Đã nghe nói chưa? Phạm Thị kia...”
“Bình thường nhìn đã thấy không phải là người đứng đắn rồi... Trần truồng ở trong chuồng heo... Con heo đó còn phát tình nữa chứ... Đồi phong bại tục!”
“Sáng nay ả ta khóc lóc chạy lên huyện thành. Hình như còn mắng người nữa... Lại có người gặp xui xẻo rồi, người ta là tiểu thư nhà Huyện lão gia mà...”
Khóe môi Hạ Sơ Thất hơi cong lên.
Từ xưa tới nay, chưa từng có ai chọc nàng mà vẫn có thể an toàn thoát thân.
Trên đường không gặp xe bò vào huyện nên hai người đi hơn một canh giờ mới tới huyện Thanh Cương. Còn chưa vào trong huyện đã có rất nhiều người tụ tập, người chen chúc, người dìu nhau, người đi cà nhắc, người kiễng chân, người hàn huyên, người cười đùa... đủ loại tiếng ồn vang lên không ngừng. Cả huyện chỉ vì một sự kiện mà trở nên sôi động - Tấn Vương sắp đến huyện Thanh Cương rồi. Có người nói, Thập Cửu gia thống lĩnh ba trăm nghìn Kim Vệ quân đánh nước Una, còn bắt sống công chúa, lăng trì quốc vương, chém giết mấy trăm nghìn quân Una. Nhưng trên đường quay về kinh, điện hạ không may bị phong hàn nên phải ở lại huyện dưỡng bệnh mấy ngày.
Có người nói, Tấn Vương gia là đứa con trai nhỏ nhất được Hoàng đế yêu thương nhất, mười mấy tuổi bắt đầu chinh chiến sa trường, đánh trận nào thắng trận đó, giết vô số người, nên có danh “Diêm Vương lấy mạng”, người nào nhắc tới hắn cũng sợ mất mật.
Có người nói, từ khi hắn cập quan, Hoàng đế đã chỉ hôn cho hắn ba lần, nhưng cả ba vị vương phi đều chưa vào động phòng đã chết. Dần dà, bắt đầu có lời đồn hắn giết chóc quá nhiều, phụ nữ bình thường không chịu nổi oan hồn trên người hắn, nên không thể tới gần hắn.
Cũng có người nói, hắn có ba đầu sáu tay, mặt như ác quỷ...
Nói tóm lại, tất cả đều chỉ là lời đồn.
Nhưng dù là cách nói nào đi nữa thì người có thân phận như hắn cũng không phải là người mà dân chúng bình thường có thể gặp, ngay cả mười tám đời tổ tông Huyện thái gia cũng chưa được gặp. Lần này, Huyện thái gia dùng hết lực lượng của cả huyện, sửa cầu qua sông, quét cát bụi trên đường, hơn nữa trời còn chưa sáng đã đưa người đi đón rồi. Hạ Sơ Thất đi chậm lại nghe ngóng nhưng không hề dừng chân. Nàng cùng Lan Đần đi vào huyện thành đổi một thạch gạo tẻ lấy năm xâu tiền, sau đó đi dạo xung quanh.
Hôm nay trong huyện thành không giống ngày thường, thủ vệ mặc áo giáp cầm đao tuần tra khắp nơi. Các sạp bán hàng quán trà quán rượu vắng như chùa bà đanh. Nàng dẫn Lan Đần đi dạo một vòng, sau đó bị đẩy vào đám đông phía trước. Nàng còn chưa kịp đứng vững, Lan Đần đã đột nhiên nắm cánh tay nàng, hoảng sợ hét lên.
“Thảo Nhi, chạy mau!”
Phản ứng của Lan Đần rất mạnh mẽ, tay cầm đòn gánh run run, sống lưng căng cứng, vẻ mặt sợ hãi, đây là bộ dáng nàng chưa từng thấy. Nhưng dù đã như vậy, hắn vẫn không quên che chở cho nàng.
Trong lòng Hạ Sơ Thất cảm thấy ấm áp, nàng nắm tay hắn. “Lan Đần, huynh sao vậy? Sao phải chạy?” “Thảo Nhi... Chạy mau... Có người xấu...” Hạ Sơ Thất nhíu mày, còn chưa kịp hiểu có chuyện gì xảy ra thì đã có một sai dịch của huyện nha đi ngang, vừa đi vừa gõ mõ. “Tấn Vương điện hạ qua trạm dịch rồi... im lặng... im lặng.” Đám người ồn ào lập tức im bặt, thở khẽ lại, cùng nhìn theo một hướng. Hạ Sơ Thất cũng nhìn theo ánh mắt của Lan Đần mới biết hắn sợ quân đội của Tấn Vương gia.
“Đồ ngốc, sợ cái gì? Chúng ta đứng xa mà. Hơn nữa bọn họ cũng đâu có ăn thịt người.” Nàng mỉm cười an ủi vỗ cánh tay hắn, cũng không chú ý vẻ mặt của hắn nữa mà bị khí thế của trận diễu binh thời cổ đại thu hút.
Quả thật quá hoành tráng! Trong tiếng gào thét của gió Bắc, hàng loạt Kim Vệ quân đứng ngay hàng thẳng lối, bày trận thể hình con rồng. Tia nắng phá tan sương mù, rọi xuống áo giáp được chế tác kĩ càng, phản xạ lên ánh sáng lóa mắt. Cung binh, kỵ binh, thương binh, pháo binh... rất nhiều binh lính, tưởng như kéo dài đến tận chân trời. Một lá cờ thêu chữ “Tấn” bay phấp phới trên bầu trời đầy gió Bắc, hình như còn dính màu đỏ của máu. Áo giáp kêu leng keng, khói báo động ập vào mặt.
Tấn Vương gia đi giữa đám tướng sĩ, không ngồi kiệu mà cưỡi ngựa. Dưới mũ giáp cánh phượng là đường nét cứng cáp của khuôn mặt, bên ngoài áo giáp màu vàng đen là áo khoác viền vàng tung bay theo gió. Chỉ nghe con ngựa đen dưới hồng hắn cất vó hí một tiếng dài, bách tính toàn thành cùng hô to.
“Tấn Vương điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!” Hắn nắm dây cương, yên lặng ngồi trên ngựa, giống như vua của rừng rậm đang săn mồi.
Sát khí!
Toàn thân toát lên sát khí!
Đó là một loại sát khí cuồng dã trong sự lạnh lùng cao quý! Gió thổi tới như lưỡi đao cắt qua mặt.
Hạ Sơ Thất không thấy rõ khuôn mặt của vị vương gia đó, nhưng lại cảm nhận được hương vị quen thuộc của khói súng. Nàng biết, đó là cái khí khái được tôi luyện khi trải qua vô số trận chiến, được tắm trong máu tươi.
“Cô ả to gan! Sao ngươi dám không quỳ xuống!”
Tiếng quát sắc bén
gọi tâm trí Hạ Sơ Thất trở về.
Lúc này, nàng mới phát hiện mình như hạc giữa bầy gà, trở thành điểm nổi bật trong đám người. Ánh mắt sắc bén của vị Tấn Vương gia đang ngồi trên chiến mã kia lướt qua, cứ như lưỡi đao xé gió đâm thẳng vào tim nàng.
Nàng chưa kịp nói gì thì Lan Đần đã run rẩy quỳ xuống dập đầu. “Điện hạ tha... tha mạng, đây là vợ tiểu nhân. Đầu óc của nàng ấy có... có vấn đề” Lan Đần “tri kỷ” giải thích như thế, khiến Hạ Sơ Thất cảm thấy đau ruột. Xem ra lại phải biết có biết duỗi rồi!
Nàng cúi thấp đầu, không nhìn ánh mắt lạnh lẽo của người ngồi trên ngựa nữa mà bắt đầu suy nghĩ cho cái mạng nhỏ của mình. Nàng quỳ xuống, cố ý che giấu khuôn mặt, cố ý lầm bà lầm bầm trong cổ họng giả vời làm một kẻ điên.
“Ha ha ha, ta là Hằng Nga, ta là Hằng Nga đẹp nhất, đẹp vô cùng đẹp..” Triệu Tôn ngồi trên ngựa, lẳng lặng nhìn nàng, mãi một lúc sau vẫn chưa làm gì. Hắn không hành động, người quỳ dưới đất không đoán được tâm tư của vị vương gia này nên chỉ có thể im lặng mà quỳ, tóc gáy dựng thắng cảm nhận cái danh “Diêm Vương mặt lạnh” trong lời đồn, chỉ coi như mình đang đi dạo địa ngục nhân gian một lần. Bốn phía hoàn toàn lặng thinh.
Hạ Sơ Thất không ngẩng đầu, nhưng vẫn có thể cảm nhận được tầm mắt lạnh lẽo của hắn. Quả thật là lạnh như băng. Dựa vào trực giác, nàng đoán chắc rằng hắn đang nhìn nàng.
“Đứng lên đi!”
Một giọng nói bình tĩnh, gần như không chứa chút cảm xúc gì phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng bên đường. Nhưng cái giọng nói đó cũng lại như sấm rền, đánh thẳng vào đầu Hạ Sơ Thất, khiến nàng hồn bay phách lạc.
Chẳng trách nàng lại cảm thấy quen thuộc như vậy. Bên bờ sông Thanh Lăng rợp trắng hoa lau, máu tươi xộc ra từ miệng vết thương, mùi thuốc Đông y hòa vào hơi thở nam tính, quần lót màu đỏ không hợp với khí chất của người mặc, ánh mắt lạnh bằng, lưỡi kiếm tắm máu, lồng ngực trần trụi ươn ướt... Lòng Hạ Sơ Thất rét run lên.
Quần Lót Đỏ nhận ra nàng không?
Tên đó đã phát hiện con hổ màu vàng bị mất chưa?
Ôm tâm lý cầu may, nàng cúi thấp đầu, yên lặng cầu khấn. Lúc này, một giọng nói đau xót rót vào tai nàng. “Điện hạ! Dân phụ bị oan! Xin Điện hạ làm chủ cho dân phụ!”
Phạm Thị?
Mắt Hạ Sơ Thất cũng sắp bắn ra ánh sáng xanh rồi. Quần Lót Đỏ còn ở đây mà người đàn bà chanh chua đó lại đứng ra tổ cáo nàng, nàng còn có đường sống sao? Hạ Sơ Thất không ngẩng đầu, tiếp tục giả điên. Phạm Thị rưng rưng nước mắt quỳ trên mặt đất, lắp ba lắp bắp kể lể.
“Dân phụ là Phạm Thị của thôn Lưu Niên với tướng công tình đầu ý hợp, nhưng người phụ nữ không biết xấu hổ đó ba lần bốn lượt thông đồng với tướng công dân phụ, còn xúi giục Lan Đần đánh dân phụ ngất xỉu,
muốn vấy bẩn thanh danh của dân phụ, để tướng công bổ dân phụ...”. Phạm Thị nói rõ ràng trước sau, lại còn vô cùng đáng thương, nhưng có một chuyện khiến Hạ Sơ Thất hơi kinh ngạc.
Sao ả ta không nhắc tới chuyện trên trán nàng có chữ
Chuyện này dễ trị tội hơn những chuyện lông gà vỏ tỏi ả ta vừa nói hơn mà. “Ngẩng đầu lên!” Giọng nói quen thuộc vang lên từ trên đỉnh đầu của Hạ Sơ Thất.
Xem ra không thể tiếp tục giả chết được nữa rồi. Hạ Sơ Thất nghiêng đầu, bĩu môi, tỏ vẻ ngơ ngác, hết nhìn Triệu Tôn rồi lại nhìn sang Phạm Thị, sau đó lơ ngơ nói. “Ta là Hằng Nga, là Hằng Nga đẹp nhất, Hằng Nga đẹp nhất trần đời...”
“Còn giả điên?” Phạm Thị nghiến răng nghiến lợi, đột nhiên đứng dậy, chỉ vào Lan Đần, “Lan Đần, ngươi nói đi! Có phải hai người liên kết với nhau làm chuyện xấu xa này không?”
Lan Đần rụt đầu, lén nhìn Hạ Sơ Thất. Hắn không dám thừa nhận, nhưng lại không biết nói dối, khuôn mặt thật thà đỏ bừng lên.
“Ta... ta...”
“Nói đi! Tại sao không nói? Có phải các ngươi làm hay không?” Lan Đần sợ run người, những vẫn giơ tay ra chắn trước mặt Hạ Sơ Thất. “Không phải, không liên quan đến Thảo Nhi, là do ta làm... ta làm.”
Hạ Sơ Thất thầm thở dài trong lòng. Quả nhiên không sợ đối thủ mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngũ như heo.
Trên đường gió rét thổi, khuôn mặt lạnh lùng của Tấn Vương điện hạ còn lạnh hơn cả băng. Những người ở đây đều nghe nói đến truyền thuyết Thập Cửu gia tàn bạo thích giết người, ai cũng nghĩ chỉ sợ đôi vợ chồng Lan Đần này phải gặp nạn rồi, nên bỗng dưng cảm thấy lo lắng không thôi.
Nhưng Triệu Tôn lại chỉ hỏi Lan Đần với giọng điệu cực kỳ bình tĩnh. “Ngươi có biết tội của mình không?”
Lan Đần cúi đầu, nhưng lại có vẻ không sợ Triệu Tôn như trước đó lắm, lẩm bẩm nói: “Biết... biết tội rồi. Điện hạ, không liên quan đến Thảo Nhi, tất cả đều do thảo dân làm.”
rn