“Ai đó?”
“Sở Thất, ngươi tỉnh chưa? Ta là Oanh Ca.”
Giọng nói bên ngoài êm dịu nhưng không hề xa lạ. Đây chẳng phải là nha đầu Oanh Ca mà Triệu Tôn ra lệnh tới chăm sóc nàng sao? Hạ Sơ Thất nhếch môi cười, nàng không quen với việc mình có một nha hoàn bên cạnh.
Nghĩ một lát, nàng đưa tay định vén chăn, nhưng lại chợt thấy cả người nóng rực, khó chịu khôn tả, không biết là do tối qua nôn quá nhiều2hay là bị hành quá mức mà cả người bủn rủn không chút sức nào, ngay cả mắt cũng sưng phù không mở ra nối. Nàng khó chịu vỗ gương mặt nóng trực của mình, ho khan mấy tiếng rồi mới gắng gượng ra mở cửa.
“Sở Thất, ta mang đồ ăn đến cho ngươi.”
Oanh Ca cười nói, khách sáo cầm hộp đồ ăn. “À, để ở đó đi.” Hạ Sơ Thất ngồi trên giường, hai mắt chớp chớp, vuốt cổ họng sưng đau, thờ ơ8nói. “Ôi, Sở Thất, mặt ngươi đỏ quá, cơ thể không thoải mái à?” Oanh Ca giật mình cầm khăn che miệng, nghiêng người nhìn nàng, trông rất... phong trần, giọng nói cũng điệu đà vô cùng.
Chẳng phải nàng ta biết rồi mà vẫn cố hỏi sao?
Tối qua ồn ào thế, sao nàng ta có thể không biết được?
Hạ Sơ Thất cười lạnh, nhưng đây không phải là vấn đề mà nàng quan tâm hiện giờ. Thật ra nàng quan tâm đến việc có nên6đưa Oanh Ca này qua chỗ Nguyên tiểu công gia hay không hơn. Trong tình huống bình thường, Hạ Sơ Thất là người coi trọng chữ tín. Nếu đã đồng ý với Nguyên tiểu công gia thì nàng sẽ làm được. Nàng bèn ôm chặn dựa đầu vào giường, uống cháo loãng mà Oanh Ca đưa qua, suy nghĩ xoay chuyển nhanh chóng.
“Oanh Ca, có chuyện này ta muốn hỏi ngươi một chút.” “Ngươi nói đi.” Thái độ này của Oanh Ca cực kỳ dịu3dàng, khiến Hạ Sơ Thất run rẩy tận xương. Hạ Sơ Thất quay sang cẩn thận nhìn nàng ta một cái, cười nhiệt tình, “Tối qua ngươi có thấy Nguyên tiểu công gia không? Là cái người lớn lên cực kì đẹp trai kia đó. À không, là tiểu công gia tuấn tú, lúc nào cũng nở nụ cười ấy.” Oanh Ca là người thông minh, nghe xong đã đã hiểu ba phần.
“Sở Thất, ý ngươi là?”
Hạ Sơ Thất uống một lớp cháo, cười nhạt5hỏi.
“Nếu hắn muốn người theo hắn thì ngươi có chịu không?”
Vẻ mặt Oanh Ca chợt thay đổi, nàng ta còn không kịp nghĩ đã buông bát cháo ra, quỳ “bịch” xuống trước mặt nàng, ra vẻ mặt đau đớn, chỉ thiếu điều khóc lóc than thở dùng cái chết chứng minh, “Không muốn, ta không muốn! Sở Thất, sao ngươi có thể làm như vậy? Mặc dù gia sai ta đến đây hầu hạ ngươi, nhưng việc ta làm chỉ là hầu hạ người mà thôi, còn những chuyện khác, ta phải nghe theo lời Nguyệt Dục tỷ tỷ. Hơn nữa, ta là người của gia, không phải là người của ngươi.
Không có sự cho phép của gia, ngươi có quyền gì mà tặng ta cho người khác chứ?” Nóng lòng như vậy sao? Xem ra là vừa gặp đã thích Triệu Tôn rồi nhỉ?
Thân thể Hạ Sơ Thất không thoải mái, ánh mắt nhìn nàng ta càng lơ đễnh hơn, “Ta nói này, ngươi không biết nói đùa sao? Ta có bảo sẽ tặng người cho hắn ư? Ta chỉ hỏi mà thôi, không lẽ ngươi muốn theo hắn thật hả? Hay là người sợ ta không tặng người cho hắn, nên cố ý ở đây làm trò thế này?”
“Ta...” Oanh Ca biết mình nhanh mồm, đành hậm hực nói, “Ta sai rồi.”
Chậc chậc, đúng là một cô gái ngoan ngoãn.
Ngẫm lại tính tình thối của mình, Hạ Sơ Thất càng cảm thấy phụ nữ thời phong kiến đúng là khiến người ta phải thở dài. Không nói gì nữa, nàng uống mấy hớp cháo, ngáp một cái rồi lại lười biếng nằm vào trong chăn, vừa xoa cái đầu đang đau đớn, vừa nhìn trần nhà đến ngẩn người.
“Được rồi, Oanh Ca, người đi làm việc của mình đi.” “Không hay lắm đâu, Nguyệt Dục tỷ tỷ bảo ta ở lại chăm sóc cho ngươi.” Oanh Ca dọn dẹp bát đũa.
Một Nguyệt Dục tỷ tỷ, hai Nguyệt Dục tỷ tỷ, bề ngoài thì cung kính nhưng chẳng phải đang nói cho nàng biết rằng Sở Thất nàng chẳng là cái gì cả, người ta chăm sóc cho nàng cũng chẳng liên quan cái quái gì đến nàng sao? Hạ Sơ Thất nghiêng người nhìn nàng ta một cái, thong thả nói, “Ta không cần người chăm sóc. Ngươi không phải con cháu gì của ta, bảo người chăm ta chẳng khác nào cắt ngắn tuổi thọ của ta đi.”
Hạ Sơ Thất luôn nói chuyện rất thẳng thắn, độc miệng làm người ta ghét. Người bình thường mà cãi tay đôi với nàng thì không chỉ kinh ngạc mà còn phải nuốt ngược máu lại vào bụng. Huống chi Oanh Ca trước giờ là loại người coi trọng lễ nghi, không biết cãi nhau với người khác. Vừa nghe nàng nói thế, nàng ta đỏ bừng cả mặt, phúc thân một cái rồi cũng không dám ở lại nữa.
“Nếu người cần gì thì gọi ta. Ta đi trước.”
“Đi đi!” Hạ Sơ Thất nheo mắt xua tay, mặc kệ nàng ta. Oanh Ca ngoan ngoãn đáp lời, nhưng lúc rũ mắt xuống thì ánh mắt lại lộ vẻ khinh thường.
Chuyện tối qua đã truyền khắp trạm dịch, gây xôn xao rồi, sao Oanh Ca không biết cơ chứ? Nhưng nàng ta không hiểu được, sao người cao quý như Tấn Vương điện hạ lại coi trọng người có vẻ ngoài bình thường như thế. Cho dù trong lòng không thoải mái nhưng nàng ta cũng biết Sở Thất có trọng lượng trong lòng Tấn Vương điện hạ. Nàng ta không đắc tội được, cho nên mới phải đến, cũng không dám làm gì quá mức.
Hạ Sơ Thất nghỉ ngơi ở trong phòng. Hôm nay trạm dịch lại rất sôi nổi.
Cho dù tối qua đã xảy ra chuyện gì thì trời vẫn sẽ sáng như thường lệ, mọi người vẫn phải tiếp tục cuộc sống của mình. Quan lại và binh lính cùng những vị khách ở trạm dịch này cũng trở về với cuộc sống bình thường của mình.
Lúc trời tờ mờ sáng, Ninh Vương điện hạ Triệu Tích vừa đến trạm dịch hôm qua đã sai người mang “ba bảo bối của Đông Bắc” được đưa từ kinh thành về là nhân sâm, da chồn và có ula từ trong rương đến tặng cho Đại đô đốc Cẩm Y Vệ, Đông Phương Thanh Huyền.
Ninh Vương nói bởi vì đã ngưỡng mộ danh tiếng của Đông Phương đại nhân nên tối qua uống nhiều rượu, say rượu rồi làm bậy, lời nói không đúng mực, cử chỉ không lễ phép, mạo phạm Đông Phương đại nhân, mong Đông Phương đại nhân thông cảm cho.
Mặc dù Đông Phương Thanh Huyền đang bệnh nhẹ, nhưng lại rất bình tĩnh với chuyện tôi qua, khuôn mặt xinh đẹp hoàn hảo tươi cười như hoa, nói rằng chuyện tối qua cũng có phần lỗi của hắn ta, uống nhiều rượu nên đi nhầm viện, không thế trách Ninh Vương điện hạ. Chuyện đó không cần để tâm nữa.
Vậy là chuyện
cũ như khói bay” rồi sao? Đúng là nói hươu nói vượn!
Sau đó, Đông Phương Thanh Huyền sai người chuyển tặng “ba bảo bối của Đông Bắc” do Ninh Vương Triệu Tích cho Tấn Vương điện hạ, đồng thời thành khẩn mời hắn một bữa cơm trưa.
Đông Phương Đại đô đốc nói: Tối qua hắn ta đột nhiên xúc động, muốn gây bất ngờ cho Tần Vương điện hạ, nên mới để bảo bối của hắn ăn “Sướng Hoan Kiều”, có thể khiến chuyện chăn gối của hai người thêm niềm vui thú, nhưng kết quả lại làm người ta nôn ọe khắp nơi, phải dùng “ba bảo bối của Đông Bắc” này để bồi bổ thân thể mới được.
Cuối cùng, Đông Phương Thanh Huyền còn cực kỳ tiếc hận nói với Triệu Tôn, loại thuốc đó chỉ cần làm chuyện kia là có thể giải, cảm giác khi làm chuyện đó rất sung sướng, bình thường không thể cảm nhận được cảm giác đó đầu. Sao Tấn Vương điện hạ lại tự làm khổ như thế? Nhưng hắn ta cũng nói, không ngờ người tình nhỏ bên cạnh điện hạ lại là một thân y, ngay cả “Sướng Hoan Kiều” khó giải kia mà cũng giải được, thật không thể tưởng tượng nổi.
Triệu Tôn nhận được “ba bảo bối của Đông Bắc” thì cực kì bình tĩnh, hẹn Đông Phương Thanh Huyền, Ninh Vương cùng mấy người Nguyên Hữu ăn một bữa cơm trưa. Nghe nói chủ và khách trong bữa tiệc rất vui vẻ, đàn sáo dập dềnh. Triệu Tôn chỉ nói cảm ơn Đông Phương đại nhân đã quan tâm hứng thú với chuyện nhà của hắn nhiều đến thế, nhưng chuyện tôi qua chỉ là đồn bậy, sự thật là hắn và tiểu nỗ nhà hắn chỉ chơi đùa, không có gì đáng lo cả, Đông Phương đại nhân không cần để ý.
Đây cũng là một nụ cười quên hết ân oán”? Làm màu hết thôi!
Điều khiến người ta khó tin là trong lúc nói chuyện vui vẻ ở yến tiệc, Triệu Tôn lại sai người đưa “ba bảo bối của Đông Bắc” này cho Ninh Vương Triệu Tích, nói là cảm tạ Tam ca đã đi ngàn dặm tới đây để đón hắn về kinh, còn ngã bị thương, làm hắn áy náy trong lòng, nên tặng đồ tốt như vậy cho Tam ca bồi bổ là thỏa đáng nhất.
Đương nhiên, Ninh Vương sững sờ một chút rồi cũng cúi đầu nói, huynh đệ họ hai năm không gặp, lần này không chỉ gây phiền cho Thập Cửu đệ mà còn suýt làm hại Thập Cửu đệ chôn thấy dưới hồng thủy, lúc về kinh không dám báo cho phụ hoàng biết chuyện. Dáng vẻ đau đớn kia làm người ta cảm động không thôi.
Chẳng lẽ là “tình anh em bền chặt sau sóng gió”? Đúng là diễn kịch!
Nói tóm lại, “ba bảo bối của Đông Bắc” từ trong tay Ninh Vương tặng đi rồi lại trở về tay Ninh Vương. Câu chuyện tặng quà dối trá như đèn kéo quân này cũng chỉ che đậy những âm mưu đấu đá trên con đường tranh giành mà thôi, thật khiến mọi người phải bẻ cổ tay thổn thức. Một người kéo một chút, hai người giả vờ một tẹo, ba người cùng hùa với nhau. Đây quả là “núi này cao còn có núi khác cao hơn”, tất cả đều là những kẻ biết đóng kịch.
Vụ sóng gió “bỏ thuốc” được ba vị này với tấm lòng “bụng ông Tể tướng chống được thuyền” giải quyết nhẹ nhàng như thế. Bề ngoài là anh em thân ái, đồng liều thương yêu, nhưng bên trong lại đấu đá túi bụi.
Có người đang điều tra việc “khai quật bia đá ngàn năm”... Có người đang điều tra việc Triệu Tôn luyến đồng...
Đương nhiên cũng có người đang tạo một bàn cờ lớn hơn. Mấy ngày sau, câu chuyện “kiều diễm” xảy ra trong bầu không khí khô lạnh ẩm ướt ở đất Thục cùng với đại nạn hiếm có vỡ đập Tiến Giang dẫn đến đại hồng thủy trên đất Cẩm trăm năm khó gặp truyền vào kinh sư Ứng Thiên Phủ của Đại Yến. Có người bảo hôm đó ở trên điện Kim Loan, lão Hoàng đế nổi giận đùng đùng, trách phạt không ít đại thần. Dạo này lão Hoàng đế hay tức giận, đây cũng chẳng phải lần đầu. Từ lúc Thái tử Triệu Chá bị bệnh, Hồng Thái Đế già đi nhiều. Nhất là gần đây, ông ta càng ngày càng không kiềm chế nổi cơn giận. (*) Bụng ông Tể tướng chống được thuyền: Có một người thợ cắt tóc có tay nghề rất cao. Một hôm, Tể tướng mời ông đến cắt tóc. Khi người thợ cắt tóc cạo mặt cho Tể tướng đã bất cẩn cạo mất một bên lông mày của Tể tướng. “Trời ơi, làm thế nào bây giờ!” Ông ta lo lắng quá, nếu như Tể tướng khép tội thì nhất định là không thể thoát khỏi. Ông bỗng nghĩ ra một kế, và đột nhiên bừng tỉnh, mừng thầm trong bụng, liền vội vàng dừng lại, giả vờ ngây người nhìn bụng của Tể tướng. Tể tướng nhìn thấy bộ dạng này của ông ta, cảm thấy rất lạ, liền hỏi bằng vẻ khó hiểu rằng: “Ngươi không cạo mặt cho ta tiếp đi, cớ sao lại chỉ nhìn vào bụng ta, có ý gì thế?”
“Người đời có câu “Bụng Tể tướng có thể chống được thuyền, tôi thấy bụng của đại nhân không to, thì làm sao có thể đẩy được thuyền đây?”
Tể tướng nghe người cắt tóc nói vậy, liền cười to:
“Câu nói đó có ý là nói Tể tướng rất độ lượng, đối với một số chuyện nhỏ đều có thể cho qua, không tính toán chi li.” Người thợ cắt tóc nghe được câu nói này, liền quỳ “thụp xuống đất, khóc lóc kể lể: “Tiểu nhân đáng chết, vừa rồi khi cạo mặt cho ngài, bất cẩn đã cạo mất một bên lông mày của Tướng gia, xin Tướng gia độ lượng, xin đừng trách tôi.”
Tể tướng nghe xong dở khóc dở cười, vừa muốn nổi giận, nhưng rồi cũng bình tĩnh lại và nghĩ rằng, vì bản thân mình vừa nói về Tể tướng là người độ lượng nhất, làm sao có thể trị tội ông ta vì chuyện vặt vãnh này?
Thế là Tể tướng liền nói rất nhẹ nhàng:
“Không sao cả, đi cầm cái bút tới đây, vẽ lại lông mày là được rồi.”
Người thợ cắt tóc đã thoát được một tai họa nhờ sự thông minh và thành thật của mình.