*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Vậy thì tốt.” Hạ Sơ Thất cong khóe môi, tay phải xoa nhẹ “tỏa ái” trên cổ tay trái, sau đó đột nhiên túm lấy cánh tay Triệu Miên Trạch, dùng ngón tay kẹp lưỡi dao, cứa lên cổ hắn ta với tốc độ nhanh như chớp, “Vậy ta sẽ thử xem lòng thật tâm của ngươi.”
Nàng ra tay rất mạnh, rất tàn nhẫn, khi lưỡi dao cứa vào cổ, Triệu Miên Trạch mới phản ứng trở lại
Hắn ta không kịp né, cũng không hô lớn, chỉ nhanh chóng giữ chặt cổ tay nàng, không để lưỡi dao trên tay nàng tiếp tục đâm sâu hon.
Hạ Sơ Thất cười lạnh, nhìn máu tươi ào ạt chảy từ trên cổ xuống long bào màu vàng của hắn ta, đôi con ngươi khép hờ bỗng hóa đỏ, trên môi lại là nụ cười lớn điên cuồng.
“Đã lắm!”
“Tiểu Thất...!” Triệu3Miên Trạch khẽ gầm lên, nắm chặt cổ tay nàng, không đẩy nàng, cũng không né, “Nàng điên rồi? Nàng có biết hành thích vua là tội gì không?”
“Tuy lưỡi dao này của ta không bằng đao Tú Xuân, nhưng may mà nó rất mỏng, rất sắc bén, người sẽ không thấy đau lắm đâu.” Dường như nàng không nghe hắn ta nói gì, chỉ cười nhẹ, hỏi một đằng trả lời một nẻo.
“Ta thấy nàng điên thật rồi!” Triệu Miên Trạch gào lên, muốn cướp lưỡi dao về.
Nhưng nàng lại né đi, cười khẽ, “Triệu Miên Trạch, ta sắp gả cho ngươi, nhưng ta không thể gả cho kẻ thủ giết con gái của ta
Vì thế, ta muốn làm vài chuyện cho nó, đầu của nó bị bổ đôi, ta cũng muốn bổ cổ ngươi ra, để ngươi cũng phải chịu cơn đau đó, mới hả1mối hận trong lòng...”
Triệu Miên Trạch nghe lời lẩm bẩm của nàng, trong lòng thấy hơi kinh hãi nhưng cũng thấy hơi vui sướng
Vết cứa của lưỡi dao đó không đủ để lấy mạng hắn ta, rõ ràng là nàng không muốn hắn ta chết, chỉ có điều đứa bé kia chết rồi, nàng không vượt qua được cửa ải trong lòng mình.
Hắn ta cau mày, buông tay nàng ra.
“Nếu nàng thích, thì cứ ra tay đi!”
Hạ Sơ Thất nhìn hắn ta, có vẻ như không nghe rõ.
“Ngươi nói gì?” “Ta nói...” Triệu Miên Trạch nghĩ ngợi, mỉm cười, rồi mới nhấn mạnh, “Có một câu chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu
Lúc trước khi đọc nó, ta vẫn không thể hiểu được, giờ đây ở trước mặt nàng, ta tin rồi
Chỉ cần nàng thích, không gì là không thể
Có thể chết trong tay6nàng, ta cũng cam lòng
Nàng ra tay đi.” Lần này, Hạ Sơ Thất hiểu rồi.
“Ngươi đang nói, chết cũng không sợ?”
“Chết cũng không sợ.”
“Được
Vậy ta sẽ cho ngươi toại nguyện.”
Hạ Sơ Thất lên tiếng, vừa cười lạnh vừa quan sát về mặt của Triệu Miên Trạch
Hắn ta cũng nhìn nàng không chớp mắt, long bào nhuốm máu vẫn tôn lên vẻ anh tuấn của hắn ta
Nàng nghĩ, nếu như giữa hai người họ không có đoạn quá khứ tồi tệ kia, nếu như vào lúc nàng mới xuyên không đến, gặp được người thâm tình như Triệu Miên Trạch, nói không chừng nàng cũng sẽ thích hắn ta
Nhưng mọi thứ đã lệch vị trí
Giờ đây nàng chỉ muốn một đao kết liễu hắn ta cho rồi
Gió lạnh đang thổi trong run rẩy
Nàng lẳng lặng nhìn hắn, càng lúc càng siết chặt lưỡi dao, dần dần thất thần,4hình như nàng nghe thấy tiếng vó ngựa trên chiến trường biên cương phía Nam, âm thanh đó chứa đầy đau thương, cao vút, hùng hồn, hệt như âm thanh nàng và Triệu tôn từng nghe khi ở trên chiến trường Mạc Bắc, là âm thanh của máu tươi và giết chóc.
Nàng từ từ buông lưỡi dao trên tay xuống.
Giết một người đơn giản, muốn lật đổ càn khôn thì lại rất khó
Ít ra bây giờ, vẫn chưa phải lúc ngọc nát đá tan.
“Một dao không thể giết chết người, vậy thì thôi
Triệu Miên Trạch, sau này ngươi không nợ ta, ta cũng không nợ ngươi
Còn nữa, ngươi yên tâm đi, hai mươi bảy tháng Chạp, ta nhất định sẽ mặc đồ cưới, gả cho ngươi.”
Triệu Miên Trạch giật mình, chợt trừng to hai mắt
Hắn ta không dám tin vào lỗ tai của mình, ngơ
ngác nhìn3nàng.
“Tiểu Thất, nàng nói gì?”
Hạ Sơ Thất công khóe môi, cười tà quái
“Không nghe rõ? Hay là không tin lời ta nói? Triệu Miên Trạch, người đã là hoàng đế rồi, sao vẫn có thể ấu trĩ như thế? Sao có thể đưa cổ minh ra trước mặt một nữ nhân đang cầm dao trên tay, để mặc cho nàng ta xử lý?” Nàng ngừng lại, dịu giọng xuống, như cười như không, rủ bộ long bào dính máu của hắn ta, “Sau này, cho dù là ta hay bất kì một nữ nhân nào khác, người đều không nên làm như thế.”
“Sở Thất...” Triệu Miên Trạch mất kiểm soát, giơ hai tay ra, ôm cơ thể nhỏ nhắn của nàng vào lòng, siết chặt cánh tay, khi gác cằm lên vai nàng, giọng nói gần như nghẹn ngào, “Chuyện này, là do ta không đúng
Nàng có thể tha thứ cho ta, có thể nghĩ như thế, quả thật quá tốt
Tiểu Thất, nàng yên tâm, sau này ta sẽ đối xử tốt với nàng, sẽ bồi thường gấp đôi, chúng ta cũng sẽ có con, có rất nhiều rất nhiều con...” Hạ Sơ Thất ngẩng đầu, nhìn bầu trời đêm đen kịt.
Hạ Sơ Thất không nghe thấy Triệu Miên Trạch nói gì, trong đầu chỉ có một câu nói khác đang luẩn quẩn: ngược thân không phải là ngược, ngược tâm mới là đại ngược.
Hắn ta ngược nàng thể nào, nàng sẽ ngược lại hắn y như thế
Đợi hắn ta ưỡn ẹo đủ rồi, nàng vỗ vai hắn ta
“Được rồi bệ hạ, vẫn còn có người đang nhìn kìa.”
Câu nói đột ngột này, nàng nói rất bình thản ung dung, không mang bất kì cảm xúc nào, nhưng Triệu Miên Trạch lại thấy hơi lúng túng, hắn ta hơi buông nàng ra, cúi đầu, ngắm kĩ khuôn mặt của nàng, giải thích, “Sở Thất, những ám vệ kia trước giờ vẫn luôn theo ta..
ta không có ý phòng bị nàng, nàng đừng hiểu lầm.”
“Ta hiểu.”
Hạ Sơ Thất cười nhạt, ánh mắt lại hơi lạnh đi
Lúc nãy nàng không hành động khinh suất quả nhiên là đúng
Nếu nàng thật sự làm gì đó Triệu Miên Trạch, e rằng hắn ta còn chưa chết, thì nàng đã chết trước mặt hắn ta rồi.
“Bệ hạ...”
Trong sự yên lặng chết chóc, Tiêu Ngọc bước ra từ trong góc tối
“Tiền phương có tin báo khẩn.”
Hạ Sơ Thất nhìn Tiêu Ngọc, biết đó là tin tức liên quan đến chiến trường phía Nam, nàng xoay sang nhìn Triệu Miên Trạch, “Bệ hạ có chuyện gấp, vậy ta không tiện làm phiền nữa, ta trở về phủ Ngụy quốc công trước, chờ ngày hai mươi bảy tháng Chạp.” Giọng của nàng hơi thẹn thùng, nhưng nếu nghe kĩ lại có vẻ như bình tĩnh, không có bất kì tình cảm nào
Chỉ có điều sự lấp lánh trong mắt hệt như một tia sáng trong nơi u tối, Triệu Miên Trạch nhìn mà cau mày, gật đầu.
“A Ký!”
Cùng với tiếng gọi của hắn ta, lại có thêm một người bước ra từ trong góc
“Có thuộc hạ.”Y quỳ một chân dưới đất, hành lễ với Triệu Miên Trạch, sắc mặt y tiều tụy nhưng dáng vẻ lại cực kì bình tĩnh, dường như theo dõi Hạ Sơ Thất từ phủ Ngụy quốc công đến đây chẳng phải là chuyện gì ghê gớm
Hạ Sơ Thất nhìn y bằng ánh mắt lạnh như băng, trong nụ cười như có như không kia ẩn chứa một sự kỳ quái không thể miêu tả bằng lời.