“Giết!” Một đám thích khách giả làm bách tính, như điên xông tới kiệu hoa của Hạ Sơ Thất.
“Hộ giá! Hộ giá!”
Trong đám Cấm Vệ Quân có vô số tiếng hét sợ hãi vang lên.
Khung cảnh vốn đã hỗn loạn, bỗng dưới đất bốc lên từng đợt khói nồng nặc
Đám khói đó như khói củi ẩm mốc3xông lên mũi khiến người ta bị sặc, không thể mở mắt
Rất nhanh, đám khói bao quanh mặt phố, Cấm Vệ Quân đáng thương không chỉ không có chút sức lực chống đỡ, thậm chí tới cả đối thủ là ai cũng không nhìn rõ nữa, liền rơi vào cục diện “bị ép chịu đòn”.
“Khụ..
khụ...!” Mọi người1lần lượt ôm mặt họ, trong khói dày đặc, không nhìn rõ mặt nhau.
“Hi...”
Ngựa bị kinh sợ, vẫn còn đang gầm hí
“Khụ khụ, mau chạy...” “Giết người rồi, chạy mau!”
Bách tính bịt mũi, khóc lóc hô hoán chạy trốn, chen chúc lẫn nhau.
“Bảo vệ hoàng hậu!” Lan Tử An phụ trách rước dâu trừng mắt như muốn6nứt ra đến nơi, dốc sức lấy tay quạt khói nồng nặc trước mặt, nhưng có thể nào cũng không quạt được hết
Còn mấy thị vệ vẫn luôn vây quanh kiệu hoa của hoàng hậu bị khói đặc quấy nhiễu ánh nhìn, tinh thần sớm đã hoang mang
Bọn họ muốn bảo vệ kiệu hoa, lại không thể4không chém giết với đám thích khách không biết chen từ đâu tới.
Gió tuyết, khói đặc, ngựa hí, người kêu, loạn như một tổ ong vỡ.
Hạ Sơ Thất ngồi trong kiệu, mím chặt môi
Kiệu hoa không dịch chuyển, chỉ chốc chốc lại rung lắc một lúc, giống như bị cái gì đó đụng trúng, nàng vẫn luôn3biết
Nhưng nàng chỉ lấy lưng áp sát lấy vách kiệu chứ không bỏ khăn che đầu xuống, cũng không phát ra tiếng, cho tới khi khói đặc len lỏi vào trong kiệu hoa, nàng mới không chịu được mà họ lên hai tiếng
Nàng nhịn thở, đang định bỏ khăn che đầu thì đột nhiên có một cánh tay đưa tới phía dưới khăn
Một tay khác trắng như ngọc bỏ một chiếc khăn sạch sẽ đã thấm ướt vào lòng bàn tay của nàng.
“Bịt miệng lại!” Người đó nói.
Cho dù nàng không biết người đó nói gì, cho dù khăn che trên đầu nàng không được vạch ra, những mùi hương thoang thoảng trên chiếc khăn đó rất đặc biệt, dựa vào khứu giác siêu phàm của nàng, thì rất dễ dàng phán đoán ra người đó là ai.
Đông Phương Thanh Huyền, quả nhiên hôm nay hắn ta là người nâng kiệu hoa cho Triệu Tôn?
Khói đặc càng lúc càng dày, càng lúc càng khiến người ta ngạt thở, Hạ Sơ Thất không thể nghĩ được nhiều, cũng không thể cự tuyệt ý tốt của hắn ta
Nàng nhắm mắt lại, nhanh chóng bịt chiếc khăn lên mũi.
Kiệu hoa vẫn đang rung lắc, dao động không ngừng, nàng hoa mắt chóng mặt, cả người mềm nhũn
Dần dần, đầu nàng mơ hồ, tư duy nàng có chút đứt quãng, dường như người nàng cũng không còn chút sức lực nào
Nàng mềm nhũn tựa vào kiệu hoa, từ từ mất đi ý thức
Thời gian khói đặc tản bớt cực kì chậm
Gió tuyết trên trời vẫn không ngừng thổi như đang gào thét xua tan nó
Đám người cũng đang như phát điên gào thét né tránh nó
Sau một thời gian dài đằng đẵng, đám khói cuối cùng cũng dần dần tản đi, cuối cùng mọi người cũng có thể nhìn thấy được
Mọi người bỏ tay che chặt che miệng ra, nhìn nhau, ai nấy không nói gì
Một sự im lặng như cái chết bao vây nơi đây
Trên mặt phố có không ít thi thể, máu tươi chảy dưới chân bọn họ, hòa lẫn với nước tuyết, nhuốm lên giày của bọn họ.
Khiến người ta kinh ngạc sợ hãi, không phải là thi thể
Mà là trong đám thi thể không có một tên thích khách nào, đều là Cấm Vệ Quân
Vẫn là sự im lặng như cái chết.
Những người trải qua kiếp nạn lớn còn sống sót lại đều đổ mồ hôi lạnh sau lưng
Bọn họ không thể tưởng tượng được rốt cuộc là đám thích khách như thế nào mà có thể luyện được sức chiến đấu còn hơn cả Cấm Vệ Quân như vậy? Bọn họ như ma quỷ nhào tới, sáp nhập với đám người, rồi lại rời đi không một tiếng động không một
hơi thở
Tốc độ cực nhanh, giống như tia chớp, rõ ràng là tới vô số người, nhưng hình như lại chỉ có một người
Tiến, cùng tiến
Lui, cùng lui
Bọn chúng giống như sứ giả của địa ngục, tới vô hình đi mất dạng, chơi đùa đám Cấm Vệ Quân
Một đám người tìm được đường sống trong chỗ chết vẫn ngây ra, cổ họng như bị sự sợ hãi chặn lại, không phát ra được tiếng nào
Tuyết trắng lẫn với màu đỏ, bông tuyết và máu tươi trộn lẫn vào nhau, chiểu ra ánh sáng màu đỏ lạnh lẽo, khiến người khác như chìm trong ác mộng, cho tới khi người phụ trách rước dâu Lan Tử An đột nhiên lớn tiếng quát
“Xong rồi! Kiệu hoa của hoàng hậu đâu rồi?”
Một tiếng gào lớn như sấm sét giữa trời quang, đánh mạnh vào tim người khác
Đại hôn thấy máu, vốn đã không may mắn rồi
Thích khách trừ để lại thi thể dưới đất thì còn đem theo cả kiệu hoa của hoàng hậu chạy đi, đây là chuyện có thể khiến vô số người ở nơi đây rơi đầu
Bọn họ nhìn ngó khắp nơi như người điên.
Nhưng trên phố Thiên Đàn, đầu còn kiệu hoa đỏ rực kia nữa chứ?
Lan Tử An nghiến răng phất tay áo
“Hoàng hậu bị người khác cướp đi rồi, còn đứng ngây ở đó làm gì? Mau đuổi theo!”
Lúc này, không có chém giết, không có thích khách, nhưng vài nghìn Cấm Vệ Quân hoảng loạn hơn trước rất nhiều
Nhìn tình hình hoảng loạn như thế này, Nguyễn Hữu nhướng mày một cái, cưỡi trên ngựa, cười trên nỗi đau của người khác, nói, “Lan đại nhân, hôm nay tiểu gia phụng mệnh đón dâu, không ở lại được nên không thể giúp các ngươi tìm người
Bây giờ hoàng hậu không ở đây nữa, bọn ta cũng không cần phải tránh đường
Phiền Lan đại nhân nhường đường, để thiếu gia ta đón tân nương về, báo cáo nhiệm vụ.”
Lan Tử An nhìn hắn ta một cái, sau đó liền nhường đường
“Tiểu công gia, mời!” Bốn chữ từ miệng gã nhả ra mang theo sự cáu kỉnh khó che giấu
Nhưng dường như Nguyễn Hữu không phát hiện ra, cười như không cười nhìn gã một cái, vẫy mạnh tay, dẫn theo đám người của phủ Tấn vương đi ra từ con đường mà Cấm Vệ Quân nhường.
Kiệu hoa của phủ Tấn vương do tám kiệu phu khiêng nghênh ngang mà qua
Gương mặt thanh tú của Lan Tử An cau lại, quay đầu nhìn a hoàn bà mối trong đám rước hoàng hậu bị dọa tới mức lúng ta lúng túng, thở dài một cái, vừa phái người vào trong hoàng thành báo tin cho Triệu Miên Trạch, vừa chỉ huy.
“Đuổi theo! Nhất định còn chưa đi xa!”
“Đuổi theo!”
“Đuổi theo!”
Bên tại Hạ Sơ Thất tĩnh lặng tới mức tiếng gió cũng không có
Nhưng trong lòng nàng vẫn luôn có một sự hỗn loạn không giải thích được
Một cảm giác nghẹt thở và nôn nóng khi bị đuối nước như ở lầu Hồi Quang Phản Chiếu trong hoàng làng Âm Sơn, khiến nàng khó thở vô cùng
Nàng muốn vùng vẫy, nhưng ý thức lại muốn từ bỏ, khiến nàng lâm vào sự lựa chọn khó khăn
“Triệu Thập Cửu...”
Nàng kêu lên một tiếng, từ trong mơ tỉnh lại, phát hiện mồ hôi lạnh đã thấm ướt áo.