*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Đương nhiên là phải tính rồi
Lần này, thiếp đã phải cống hiến sức lực rất lớn đó
Hơn nữa, mấy tháng nay, số chuyện mà chàng đắc tội với thiếp hơi nhiều rồi đấy
Từng chuyện từng chuyện thiếp còn chưa tính toán với chàng lại thành ra dung túng cho chàng làm xằng làm bậy
Triệu Thập Cửu, đề nghị cho phép thiếp thay mặt tổ chức xóa điểm của ngài.”
Tổ chức? Xóa? Hắn nhẹ nhàng gỡ chút tóc rối trên đầu nàng, nói với vẻ bất đắc dĩ.
“Thua thì bị trừ trăm ngàn điểm tích lũy, thắng lại chỉ được một đoạn hương
Cũng được, gia theo, đáng giá.” Hắn nói vô cùng nghiêm túc, song lọt vào tai Hạ Sơ Thất thì lại buồn cười không chịu được
Nhìn vẻ mặt như cười như không của3hắn, nụ cười của nàng càng nở rộ hơn nữa, những bế tắc trong lòng cũng được giải tỏa không ít
“Cũng coi như chàng thức thời.” Thật sự đã lâu rồi mới có thể đấu võ mồm cùng hắn cả ngày như vậy
Nhưng bất luận có phải đợi bao lâu đi nữa thì cảm giác ấm áp này cứ như mới là ngày hôm qua
Có lẽ, nó vẫn luôn tồn tại trong đầu Hạ Sơ Thất, chưa từng rời khỏi nàng.
Ngày trước nàng từng đọc qua không ít tiểu thuyết với phim truyền hình, cũng xem qua đủ các thể loại truyện tình cảm tình yêu
Nhưng bất luận là thể loại nào thì giữa hai người nam và nữ, từ lúc mới yêu nhau cho đến lúc bước tới hôn nhân, hầu như tất1cả đều phải có một thời gian không chết không dừng, rồi mới có thể tới được kết cục..
hoặc là chào đón ánh bình minh rạng rỡ, bước vào lễ đường hôn nhân, rồi lại cùng nhau nghênh đón một loạt chém giết khác
Hoặc là gà bay trứng vỡ, cả đời không còn qua lại gì với nhau
Hoặc là chôn chặt oán hận ở trong lòng, sống cả đời trong thương tiếc
Khi ấy, Hạ Sơ Thất thấy trường hợp “yêu nhau lắm cắn nhau đau” kiểu đó đều không nhịn được mà tránh xa mấy chuyện tình ái
Cho nên nàng sống qua hơn hai mươi mấy năm cũng không chọn được bạn đời thích hợp.
Nàng đã cho rằng vận mệnh cả đời này của mình sẽ không thể xuất hiện một người như thế.
Không6ngờ tới, cuộc đời thứ hai này của nàng lại có thể gặp được
Hắn đẹp trai lại uy vũ, hắn dụng binh như thần, hắn lạnh lùng xấu xa, hắn cao cao tại thượng, hắn là người trong mộng của vô số thiên kim nhà danh môn
Nhưng hắn lại chỉ dụng tâm, dụng tình, dụng ái đối với một mình nàng, hắn có thể bao dung mọi thứ thuộc về nàng, khi ở bên hắn, nàng chưa bao giờ phải tính kế hay chém giết
Không có nghi ngờ, không có oán giận, không có dò xét, không có chuyện người oán ta hận cửu tử nhất sinh, bất cứ thời khắc nào, bọn họ đều tín nhiệm lẫn nhau, ngoại trừ cảm ơn không còn gì khác
Nàng biết, suy nghĩ của mình rất không4có tiền đồ, đã vứt bỏ hết mặt mũi của phụ nữ
Nhưng giờ nàng đã gặp được một một người đàn ông như thế, bất kể bản thân có bao nhiêu sự lo âu, bất đắc dĩ, cừu hận, phiền não, oán giận, chỉ cần ở trước mặt hắn thì tất cả đều tan thành mây khói.
Thân mình bị hắn lắc mạnh mấy cái, nàng mới từ trong suy tư hồi tỉnh lại.
“Ủa, sao vậy?” Triệu Tôn dừng lại, bàn tay nâng cằm nàng lên, ép nàng đối diện với mình
“A Thất, nàng đang mải suy nghĩ chuyện gì vậy? Sao lại biểu hiện như thế? Chẳng lẽ nàng đang tính xem nên cho gia bao nhiêu điểm ư?”.
Hai mắt nhìn nhau, đôi mắt nàng nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh, trên khóe3môi lại lộ ra một tia xảo quyệt
Nàng bắt chước dáng vẻ của hắn, nói: “Hào kiệt nguyện bị trừ trăm nghìn điểm tích lũy, để được nhiều thêm một vài lần vui vẻ, cũng được, cũng được
Bổn cô nương nghĩ, cứ chờ xem biểu hiện tiếp theo của chàng, rồi mới cho điểm.”
“Không lẽ biểu hiện lúc trước của ta không tốt sao?” Bàn tay không thành thật của Triệu Tôn sờ mó trên lưng nàng, tiếng cười “ha ha” vang lên ngắn ngủi, thế nhưng mới cưới được nửa câu lại đột ngột ngừng lại, đôi mắt đen sâu thẳm mang theo từng đợt sóng tình cuồn cuộn đổ xuống gương mặt nàng
“Chi bằng, gia thể hiện lại một lần nữa?” “Biến! Đừng có nằm mơ!” Nếu như lúc nãy tâm tình Hạ Sơ Thất chỉ mang màu đen, màu lam lạnh tựa như băng thì bắt đầu từ lúc Triệu Thập Cửu xuất hiện trong phòng cưới đã từ từ chuyển thành màu đỏ,
màu cam..
rồi thành màu vàng tươi rực rỡ.
Thế nhưng, mặc dù con tim nàng cứ liên tục nảy lên vì hắn, không ngừng ấm áp, cũng không thể ngăn cản được nàng trong lúc “ăn no uống say”, đem lý trí đang bay bổng trên trời kéo trở về
“Quay lại chuyện chính! Chàng liệu mà cho thiếp câu trả lời thỏa đáng đi.” Triệu Tôn lại giả vờ không hiểu, “Chuyện gì?” “Cái còi.” Hạ Sơ Thất lẳng lặng nhìn hắn, “Là ai?” Một hồi lâu sau Triệu Tôn vẫn không nói gì.
Hắn chỉ lẳng lặng nhìn nàng, những cánh tay thì cứng đờ
Hai người cứ thể nhìn nhau một lúc lâu, không khí xung quanh cũng trở nên áp lực
Khi Hạ Sơ Thất nói những lời này, theo bầu không khí lạnh lẽo đang lan tràn, hô hấp của nàng cũng như bị kẻ khác tước đoạt, tâm tình chậm rãi đình trệ
Biểu cảm khổ sở của Triệu Tôn như lúc này, nàng không mấy khi nhìn thấy
Nhưng nàng biết, kẻ kia chắc chắn là một người rất quan trọng đối với hắn, nhất định là đã khiến cho hắn cực kì thất vọng.
Cảm giác ấm áp trong phòng dường như cũng bị giảm đi một chút.
Gió lạnh lùa vào trong giường cưới, thân thể nàng cảm thấy hơi lạnh
Triệu Tôn phát hiện ra, liền kéo lấy chiếc khăn cưới rồi cẩn thận đắp cho nàng, ôm nàng vào lòng, “A Thất, nàng còn nhớ Lý Thanh chứ?”
Lý Thanh? Hạ Sơ Thất đương nhiên nhớ rõ y.
Y là tham tướng của Triệu Tôn, một người thẳng thắn nhiệt tình, nhưng mỗi khi thấy bọn họ thì luôn xấu hổ, có vẻ như y là một nam nhân hay e lệ và xấu hổ
Càng quan trọng hơn là, trước khi gặp nguy ở Ấm Sơn, trong sự kiện nội loạn ở đại doanh Mạc Bắc, trong màn kịch “một mũi tên trúng hai đích” mà Triệu Tôn đã sắp xếp chặt chẽ kia, kẻ phối hợp cùng nàng khi đó chính là Lý Thanh
Lúc nàng theo bọn Đông Phương Thanh Huyền đi vào Âm Sơn, người phụ trách quân vụ của đại doanh Mạc Bắc, chỉ huy tối cao của Kim Vệ Quân cũng chính là Lý Thanh
Chắc chắn y là tâm phúc của Triệu Tôn, cũng là người mà Triệu Tôn từng hoàn toàn yên tâm.
Trong lòng nàng như có gì đó nghẹn lại, sau phút chốc trầm lặng, nàng hỏi hắn: “Thương thể trên người chàng là do y gây ra?”
Triệu Tôn ngầm thừa nhận, “Y đã theo ta bảy năm.” Bảy năm? Hơn hai nghìn ngày đêm cùng nhau vào sinh ra tử, cùng nhau Nam chinh Bắc chiến, dù là đá tảng thì cũng đã bị bào mòn rồi
Thế nhưng khi Lý Thanh nhận được cái còi cá chép, rốt cuộc y vẫn phản bội lại hắn.
Than thay! Nàng lại hỏi, “Vậy hiện giờ y ra sao?” Giọng của Triệu Tôn so với lúc trước càng lạnh lẽo hơn, “Y chết rồi.” Dùng một lúc, hắn lại bổ sung thêm: “Là ta giết.”
Sáu chữ vô cùng ngắn gọn
Tất nhiên không thể bao hàm hết được những hung hiểm xảy ra lúc đó, nhưng lại có thể thể hiện được hết tâm tình trong lòng Triệu Tôn
Không cần phải hỏi thêm nữa làm gì, Hạ Sơ Thất đã hiểu
Nhưng hiện giờ trong lòng nàng ngoài vài tia cảm xúc dị thường ra, cũng không còn gì khác
Khi Lý Thanh bị Hồng Thái Để chọn làm người giữ chiếc còi cá chép thì đã quyết định cả cuộc đời y vĩnh viễn phải đi trên dây rồi
Có thể đây là vận mệnh mà người khác áp đặt cho y, y cũng có chỗ bất đắc dĩ, nhưng dù có là mệnh hay không thì cũng không thoát khỏi chính bản thân y
Vào thời khắc này, nàng chỉ cảm thấy thoải mái, bởi Triệu Tôn không gặp phải chuyện gì, còn chuyện sống chết của kẻ khác, nàng không quan tâm.