*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Theo lý thì Nguyễn Hữu nên gọi Triệu Tôn là Hoàng Thập Cửu thúc. Nhưng từ nhỏ hắn ta đã là thư đồng của Triệu Tôn, nói chuyện tùy tiện đã quen nên quên mất chừng mực thân phận vãn bối. Trêu chọc xong, thấy Triệu Tôn vẫn tỏ vẻ lạnh lùng, tiểu công gia Nguyễn Hữu thả cung xuống song cửa sổ, thoải mái đi qua, ngồi xuống cái ghế bên giường, quan sát Hạ Sơ Thất đã bị hắn ta đánh bất tỉnh. “ôi, đừng nói đây là biểu muội của ta nhé, trông thật là... xấu!” Triệu Tôn liếc hắn ta một cái, không nói gì.
Nguyễn Hữu cười ha ha, gõ ngón tay xuống mép giường, tự độc thoại một mình.
“Lông mày lá liễu, nhưng lại nhếch lên cao, không phải là người dễ dạy bảo.” “Mũi như huyền đảm*, chóp mũi nhọn nhưng không quá cao, tướng có phúc nhưng lại hay đố kỵ, chỉ e không chấp nhận chung chồng.” (*) Huyền đảm: Tướng mũi huyền đảm có đặc điểm là chóp mũi rất tròn đầy, hai cánh mũi nở và đầy đặn, sơn căn hơi hẹp trông giống như là treo một quả cật lợn. Chính vì vậy mà người xưa còn gọi tướng mũi này là mũi cật lợn. Đây là dạng tướng mũi có phú quý bẩm sinh. “Miệng nhỏ, dáng môi đẹp, nhưng không bóng lắm, không biết nếm thử cánh môi này thì thế nào nhỉ?”
“Các đường nét khuôn mặt không đặc sắc, nhưng tổng thể lại ưa nhìn... Cháu nhớ rồi, hôm đó nàng ấy ôm cháu, gọi biểu ca, biểu ca, giọng nói mềm mại, yêu kiều, nũng nịu, khiến lòng cháu thấy ngưa ngứa.”
Hắn ta bình phẩm từ đầu đến đuôi, lông mày Triệu Tôn cau lại, cuối cùng không nhịn được nữa. “Cút qua một bên đi!”.
Nguyễn Hữu nhìn hắn mà cười, “Thiên Lộc, đừng thấy biểu muội cháu gầy, da hơi đen mà nhầm. Nuôi người cũng như nuôi chim vậy, thúc cho nàng ăn ngon thì mới chơi đùa được. Nếu như thúc ghét bỏ thì cháu lấy muội ấy nhé? Biểu ca biểu muội, trời sinh một cặp mà.” Đôi mắt phong lưu phóng khoáng vừa đảo qua đảo lại là Triệu Tôn đã biết trong lòng hắn ta nghĩ gì.
“Đừng nghĩ linh tinh. Người này có ích với ta.”.
Nguyễn Hữu cong môi, cười tà, “Muốn dùng nàng ấy thế nào?”
Triệu Tồn hừ lạnh, không để ý đến ánh mắt hám sắc của hắn, chỉ lật Hạ Sơ Thất ra, nhanh chóng lấy những vật lạ trên người nàng xuống, cau mày nhìn một lúc rồi đưa cho Nguyên Hữu.
“Nhìn xem, đây là cái gì?” “Ý...” Nói đến chuyện nghiêm túc, Nguyễn Hữu liền bỏ dáng vẻ công tử ăn chơi, bày ra điệu bộ của Hựu tướng quân. Hắn ta lật đi lật lại hai đồ vật được chế tạo ra từ sắt, nhưng cũng không nhìn ra được nó là vật gì.
“Hình như là súng?”
Lông mày Triệu Tôn càng cau chặt hơn, “Đúng, rất giống.” Nguyễn Hữu nheo mắt, nghiêm túc ngắm nghía. Dù Kim Vệ quân của Đại Yến có súng lửa, pháo sắt, thuốc súng, pháo củ ấu”, nhưng cũng chẳng có cái nào giống cái này. (*) Pháo củ ấu, trong pháo có chất dẫn cháy, và xung quanh có gai sắt “Biểu muội của cháu... lại lịch cũng khó lường đấy nhỉ?” Triệu Tôn lạnh lùng vỗ vai hắn ta.
“Mang đến Thần Cơ doanh, tìm mấy thợ rèn tìm hiểu xem.”
Hạ Sơ Thất bừng tỉnh từ cơn ác mộng. Trong giấc mộng đó, có một cái quần lót màu đỏ bay bay trước mắt nàng, đuổi theo nàng, trùm lên đầu nàng, muốn ghìm chết nàng với sức mạnh của quần lót. Còn dưới chân nàng là vũng bùn và vực sâu, dọa nàng đổ mồ hôi lạnh, phải ngồi bật dậy. “Quần lót đỏ chết tiệt, ông đây...”
Còn chưa dứt lời, đầu nàng ngheo một cái, hoàn toàn tỉnh táo lại.
Nàng vẫn đang ngủ trên cái giường ở trạm Tây kia, cách đó mấy bước có một cái ghế lim, Triệu để tiện mặc áo bào Thân vương đẹp đẽ quý phái, khoác một chiếc áo khoác da chồn đen tuyền, đường may tinh xảo, chất liệu thượng đẳng. Dáng vẻ tôn quý đó khiến nàng nghiến răng kèn kẹt. Nàng trùng hắn, không nói một lời, ánh mắt như bắn ra tia lửa.
Triệu Tôn không động đậy, chỉ ra hiệu bằng mắt. Tiểu nha đầu Mai Tử ngoan ngoãn đưa cho nàng một chén nước nhỏ, “Cô nương, cô ngủ đã lâu, chắc miệng khô rồi, súc miệng trước đã, rồi gia chúng ta có lời muốn hỏi.”
Hắn không có miệng à? Nói chuyện còn cần nô tỳ làm loa truyền thanh? Hung dữ đổ bát nước vào miệng rồi súc miệng ùng ục, Hạ Sơ Thất cười lạnh nhìn Triệu Tôn.
“Nói đi, rốt cuộc người muốn gì?”
Nhưng Triệu Tôn lại không cử động, để mặc Mai Tử đưa nước cho nàng súc miệng. Hạ Sơ Thất bực bội phất tay, hừ lạnh: “Không cần!” Mai Tử nhìn nàng rồi nhìn Triệu Tôn, khó xử suýt khóc nấc lên: “Tỷ tỷ tốt...” Hạ Sơ Thất liếc nàng ấy, rồi lại cầm bát nước nhỏ để súc miệng lần nữa, không kiên nhẫn nói: “Triệu Đê Tiện, ngươi nói đi, rốt cuộc phải làm sao mới bằng lòng thả người?” Lần này Triệu Tôn cuối cùng cũng trả lời.
“Súc miệng hai lần mà mồm vẫn thổi vậy, sao có thể nói chuyện đàng hoàng được?”
Cái gì? Hạ Sơ Thất giận dữ phồng má, lại dùng tất cả những câu cú ác độc mà nàng có thể nghĩ ra để ân cần hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà hắn ở trong lòng, sau đó mới hít sâu, từ từ nở nụ cười.
“Được, ngài là đại gia. Muốn nói chuyện thế nào, nói đi!” Triệu Tôn thản nhiên nói, “Ta muốn ngươi... đi theo ta.” Hạ Sơ Thất trợn tròn mắt, miệng há hốc, đầu óc không nghĩ được gì. Tính ám thị ư? Hắn có cần to gan, cởi mở, không biết sĩ diện, không có giới hạn như thế không? Nhưng rất nhanh, ảo tưởng của nàng đã tan vỡ rồi. Thì ra hắn nói muốn nàng là muốn nàng làm người hầu của hắn, như vậy hắn sẽ không so đo chuyện nàng trộm con hổ vàng, còn có thể bỏ qua Lan Đần. Cái kết quả đối ngược như vậy khiến vẻ mặt đang tươi cười như hoa vì hiểu lầm phía trên của nàng trở nên vặn vẹo không ngừng. “Cô nương ta giá cao lắm, ngài định trả
thù lao thế nào?”
Triệu Tôn im lặng một lát, hỏi lại, “Ngươi ra giá đi.”
Hạ Sơ Thất mới đến, không rõ giá cả hàng hóa ở thế giới này. Nhưng mà với giá mười lượng bạc có thể mua được một người vợ, vậy nếu tiền lương là năm mươi lượng thì một tháng nàng có thể mua được năm tên trai bao đó.
Nàng xòe tay, ánh mắt bắn ra ánh sáng tham lam nhìn hắn chằm chằm. Triệu Tôn nheo mắt, “Năm trăm lượng? Chuẩn!” Oa ha! Thu hoạch ngoài ý muốn ư?
Lúc Hạ Sơ Thất đang tính xem một năm có thể mua được bao nhiêu trai bao thì Mai Tử đang túc trực bên cạnh đã cẩn thận đưa cho nàng một trang giấy, rồi ngoan ngoãn mài mực cho nàng. Theo ý của Triệu Đê Tiện thì với một người có đời sống cá nhân không được rõ ràng như nàng thì cần phải viết ra, để nhập vào hồ so.
Được, yêu cầu hợp lý.
Nhận lấy bút lông Mai Tử đưa tới, nàng thứ không quen, bèn dứt khoát bẻ gãy cán bút, chấm mực như cọ vẽ, rồi bắt đầu viết. Viết xong, Hạ Sơ Thất vui vẻ kiểm tra lại, cảm thấy vô cùng hài lòng rồi mới đưa cho Mai Tử.
Mai Tử ở giữa làm người đưa đồ cho hai người, không dám thở mạnh, chỉ cung kính đưa cho chủ tử.
“Gia!”
Triệu Tôn nhìn nàng, cầm tờ giấy lên. Chỉ thấy dưới ánh đèn lờ mờ, sắc mặt hắn càng lúc càng đen.
Tên: Sở Thất
Giới tính: Nữ
Yêu thích: Nam
Quê quán: Bắc Kinh Đặc điểm chính trị: Đảng viên Phiên hiệu đóng quân: Đội đặc công Hồng Thứ Biệt danh thường dùng: Cục cưng, bảo bối, người đẹp Thất, Thất vạn người mê, Thất mèo cưng (có thể căn cứ vào tình hình tình cảm để bổ sung thêm)
Châm ngôn thường dùng: Đừng lấy vẻ đẹp của ta để làm giảm chí khí của ngươi.
Sở thích: Đùa giỡn trai đẹp Sở trường: Khám bệnh, chữa bệnh, lừa người, gài người, gạt người, đánh người giới hạn trên ba tuổi và dưới mười tuổi)
Chuyện kiêu ngạo nhất: Sờ soạng “chim quý” của Hoàng thất, cũng khá là lớn. Chuyện đau khổ khi phải nhớ lại: Mơ bị một cái quần lót đỏ đuổi giết Tiêu chuẩn chọn vợ kén chồng: Đẹp, giàu, nhà chất đầy vàng Thấy mặt hắn càng lúc càng đen, nhưng vẫn bình tĩnh xem tiếp được, Hạ Sơ Thất cũng bội phục.
Thân làm Vương gia, quả nhiên phải nhịn được cơn tức. Nàng cười tít mắt, hỏi, “Sao hả? Có cảm nhận được sức cuốn hút của cô nương ta không?” Triệu Tôn liếc nàng, đi tới bên bàn, đứng thẳng người, vén tay áo chấm mực, gạch bỏ mấy biệt hiệu buồn nôn như “Cục cưng, bảo bối, người đẹp Thất, Thất vạn người mê, Thất mèo cưng”, viết hai chữ cực kỳ cứng cáp, khí khái vào.
“Tiểu nô.”
“Ôi chao!”
Hạ Sơ Thất ngả ngớn xoa cằm, tự giác tỏ ra dịu dàng như làn nước trong xanh. “Tiểu nô? Thì ra gia thích khẩu vị nặng? Phải nói sớm chứ, ha ha ha ha ha...”
Triệu Tôn liếc nàng đầy ẩn ý, nhưng không có ý định cất bút.
“Gia, ngài định lấy biệt hiệu cho tiểu nô nữa sao?” Hạ Sơ Thất cười híp mắt ngó sang, đùa giỡn mong chờ, nhưng lại thấy trên đầu tờ giấy có mấy chữ to.
“Cái gì? Khế ước bán thân?” Hạ Sơ Thất thất thanh kêu lên, tai ù ù như vừa rơi vào tổ ong mật.
Lừa đảo!
Hợp đồng lao động biến thành chế độ nô lệ? “Triệu Tôn, ngươi hèn hạ!”
Hạ Sơ Thất mắng to, nhưng đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Được, khế ước bán thân thì khế ước bán thân đi! Dù sao người cầm bạc cũng là Hạ Sơ Thất, bán thân lại là Sở Thất. Cùng lắm thì nàng tìm cơ hội đưa Lan Đàn cao chạy xa bay, có năm trăm lượng bạc còn không được sống thoải mái an nhàn sao? Một tờ giấy bán thân đã muốn trói nàng? Đần!
Nghĩ như thế, nàng lại gần, cười tít mắt đùa giỡn Triệu Tôn. “Này, ngài sẽ không bắt ta thị tẩm chứ?”
Triệu Tôn nhướng mày nhìn nàng, “Ngẩng đầu lên.” Giọng Triệu Tôn rất hấp dẫn, dính vào tim chặt như hồ dán, khiến nàng hít thở nhanh hơn.
“Sao?”
Triệu Tôn lạnh lùng nheo mắt, “Chẳng phải người có một cái gương à? Sao không soi mặt mình xem?”
Hạ Sơ Thất tức giận nhìn Triệu Tôn, lại nghe hắn trầm giọng gọi.
“Nguyệt Dục!”
Đại nha hoàn xinh đẹp nho nhã đoan chính Nguyệt Dục lập tức bưng một cái khay che khăn vàng vào phòng, cung kính khom người hành lễ với hắn, dịu dàng nói: “Gia, bạc tới rồi.”
Triệu Tôn vẫn lạnh lùng, “Đưa cho Sở Thất.”
“Dą.”
Nguyệt Dục nói xong thì đưa khay tới trước mặt Hạ Sơ Thất. Nhìn cái khay thì to, nhưng sao cái khăn cho bên trên lại không phồng lên chứ? Năm trăm lượng phải nặng bao nhiêu chứ? Trong này chắc không thể nào đủ chứ?
Hạ Sơ Thất nghĩ rồi xốc vải lên nhìn vào, sau đó há hốc miệng.
“Đây... đây là bao nhiêu bạc?” Triệu Tôn liếc nhìn nàng, vén tay áo rộng, tiếp tục viết lên khế ước bán thân, gương mặt tuấn tú khiến người người oán trách chẳng hề có chút biểu cảm gì, giọng nói lại lạnh thấu xương. “Sáu lượng.”