Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Cược trong cược (2)


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Nói hay! Nói hay lắm!”

Họ nhìn nhau, không ai nói gì thêm, chỉ xem như không quen biết.

Nhìn thấy cảnh này, một người giống như tiểu nhị đổ phường tiến lên đón tiếp, khom lưng cười với Triệu Tôn.

“Lão gia lần đầu đến đây phải không ạ? Ngài có muốn chơi một lát không?”

Triệu Tôn vốn là người lạnh lùng, hắn chỉ lườm gã chứ không nói gì. Hạ Sơ Thất nhìn tiểu nhị, cười tủm tỉm, tiếp lời, “Tiểu ca đây chẳng biết nói chuyện gì cả. Các ngươi mở cửa đổ phường để ngắm cảnh à? Lão gia bọn ta đến đổ phường của các ngươi, không phải đến để chơi thì còn làm gì được nữa?”

Tiểu nhị ngớ người, tát miệng của mình rồi cười to.

“Thứ lỗi thứ lỗi! Vị gia đây… mời vào trong.”

Quả nhiên, từ xưa đến nay ngành có thái3độ tốt nhất chính là phục vụ, miệng mồm tiểu nhị kia rất trơn tru, bị trách mắng cũng không hề xị mặt mà vẫn nhiệt tình mời ba người họ vào, gã khom người suốt dọc đường, rồi dẫn ba người họ vào gian trong.

Không gian bên trong rất lớn, không khí cũng thoáng hơn bên ngoài nhiều. Hạ Sơ Thất chỉ nhìn sơ đã hiểu. Cùng một đổ phường, nhưng vì thân phận của khách khác nhau nên mức độ hoặc có thể nói rằng đẳng cấp đánh bạc cũng khác nhau. Chắc do tiểu nhị thấy ba người họ ăn mặc sang trọng, bèn hiểu ý dẫn họ vào “phòng VIP” bên trong.

Người nơi đây ít hơn khá nhiều so với bên ngoài.

Nhưng hứng thú đánh bạc của họ không hề suy giảm.

So với những kiểu đánh bạc đa dạng bên ngoài, cách2thức đánh bạc trong “phòng VIP” trông đơn giản hơn hẳn. Kiểu chơi của họ là tung xúc xắc “cược lớn nhỏ” bình thường nhất, trực tiếp nhất, tốc độ thắng thua cũng nhanh nhất. Khi tiểu nhị ân cần khiêng ghế đến mời Triệu Tôn ngồi thì một ván vừa mới kết thúc, nhà cái bình tĩnh hí hoáy với ống đổ xúc xắc, bên cạnh có một tên chia bài trẻ tuổi đang gào lêu, kêu người chơi đặt cược.

“Đặt! Đặt! Đặt!”

“Đặt tiền thôi, đặt tiền thôi!”

“Đặt xong bỏ tay ra!”

Hạ Sơ Thất đứng bên cạnh Triệu Tôn, nàng tò mò nhìn lên mặt bàn, móc túi tiền trong ngực ra lấy một miếng bạc vụn nhỏ, nâng trong tay, sau đó nhìn Triệu Tôn, cười tủm tỉm.

“Lão gia, cược gì đây?”

Khi nhìn thấy Triệu Tôn vào, ai cũng nghĩ rằng là “lão gia”1muốn đánh bạc. Bây giờ thấy tiểu nha đầu bên cạnh lão gia dũng mãnh như thế, ai nấy cũng kinh ngạc ngước nhìn. Chỉ mỗi Triệu Tôn vẫn bình tĩnh, ngồi nhàn nhã trên ghế, bưng tách trà do tiểu nhị dâng lên, khép hờ mắt.

“Tùy nàng.”

Gia không có tiền trong túi, ngay cả ý kiến cũng không có nốt?

Hạ Sơ Thất khinh bỉ nhìn hắn, nàng gật đầu, trực tiếp đặt bạc vụn vào ô “nhỏ”.

“Đặt rồi đặt rồi, nhà cái mau mở đi.”

Người đánh bạc trong này đều có chút thân phận. Người ta thấy một cô nương cởi mở hào sảng như nàng vào đổ phường thì bỗng chốc càng thêm náo nhiệt, giọng của người chia bài càng to hơn, mặt mày nhà cái cũng rạng rỡ hơn đôi chút.

Nhưng vận may không ủng hộ Hạ Sơ Thất lắm.

Nàng đặt cược1ba ván liên tiếp, chẳng kiếm chác được chút gì mà thua sạch sẽ.

Hạ Sơ Thất thở dài, nàng liếc nhìn khuôn mặt nhàn nhã của Triệu Tôn, nói thầm trong lòng rằng: Tên này đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả, cứ để mặc cho bạc của nàng một đi không trở lại như thế à? Nhưng nàng hiểu tính cách của Triệu Tôn, nếu hắn đã không nói gì, cũng không ngăn cản thì nàng chỉ đành xem như không biết gì, tiếp tục đặt cược là được rồi.

Nàng bĩu môi, nhìn thêm một thỏi bạc nữa chui vào túi nhà cái, nheo mắt mỉm cười.

“Nhà cái giỏi thật, tiền của ta thua nhanh quá! Bất cẩn một cái là chui vào túi ngươi mất tiêu.”

“Tiểu cô
nương, nghe giọng của cô nương thì hình như không phải người phương Bắc1nhỉ?” Nhà cái kia không lớn tuổi lắm nhưng lại sở hữu một gương mặt xấu xí, còn để một bộ râu hình chữ bát nữa. Gã nghe nàng nói, sự khinh thường trong mắt càng thêm rõ rệt, “Lời xấu thì nên nói trước, đổ phường Thiên Kim của bọn ta trước nay một lời hứa đáng giá nghìn vàng, thắng thua dựa vào bản lĩnh, nếu cô nương đã đến thì phải hiểu quy tắc, phải biết chấp nhận thua cuộc chứ?”

Ha! Hạ Sơ Thất lườm khuôn mặt quái dị của gã, suýt chút nữa đã cười gập lưng, “Được rồi được rồi, đại thúc, thúc cứ yên tâm, ta tuyệt đối có chơi có chịu! Vả lại, cho dù ta thua hết tiền, chẳng phải vẫn còn lão gia của chúng ta đấy ư? Nếu không được thì vẫn có thể cầm ta ở đây, làm nha đầu cho các ngươi sai bảo, tóm lại các ngươi không lỗ đâu mà lo.”

“…”

Triệu Tôn đang uống nước, suýt chút nữa là bị sặc.

Hạ Sơ Thất không hề nghe thấy động tĩnh của hắn.

Nhưng chắc đúng là do tâm linh tương thông, nàng xoay đầu lại liếc nhìn hắn.

“Lão gia, ngài cười gì vậy?”

Triệu Tôn hơi hất cằm lên, “Nàng mọc mắt sau gáy à?”

Hạ Sơ Thất nhướng mày, tặng hắn một ánh mắt “thiếp mọc mắt sau gáy đấy”, sau đó nhào tới, nói nhỏ, “Lão gia, nếu thiếp thua sạch tiền trên người, thiếp sẽ cầm chàng… dù sao lão gia nhà thiếp tuấn tú thế kia, lột râu đi, có khi lại bán được với giá hời.”

“…”

Triệu Tôn nhìn nụ cười xấu xa của nàng, không nói gì.

“Lão gia không có tiền thì cứ đợi ở đó đi, xem nha đầu thắng họ thế nào.” Hạ Sơ Thất cười tủm tỉm, nàng nói xong không nhìn hắn nữa, tiếp tục dùng mắt quan sát động tác lắc ống xúc xắc của nhà cái, nụ cười trên môi càng lúc càng tươi, một thỏi bạc nữa lại rời tay.

“Đặt nhỏ!”

Thấy nàng thua vài ván liên tiếp mà vẫn tiếp tục đặt nhỏ, một tiểu công tử trông tuấn tú bên cạnh có lẽ đã nổi lòng “thương hoa tiếc ngọc”, y kề đến gần, nói nhỏ, “Tiểu muội muội, các người là người vùng khác đến đúng không?” Y thấy nàng không trả lời, bèn liếc nhìn nhà cái, rồi nói: “E rằng cô nương không biết, vị nhà cái này có biệt danh ‘Quỷ Thủ Trương’, nổi danh hiển hách trên đổ phường, từ khi gã trấn thủ đổ phường Thiên Kim thì chưa từng gặp địch thủ nào. Cô nương chơi cho vui còn được, đừng quá nghiêm túc...”

Hạ Sơ Thất gặp được người tốt bụng, vốn phải thấy cảm kích mới đúng.

Đáng tiếc nàng không nghe thấy gì, cũng không nhìn y, mà chỉ tập trung vào mánh khóe của Quỷ Thủ Trương.

Nàng chưa từng chơi xí ngầu, nhưng đã từng xem không ít phim truyền hình về đánh bạc, cũng biết có đủ mọi loại chiêu trò trên sòng bạc. “Không chiêu trò không mở sòng”, đã mở đổ phường, nếu không có chút “mánh khóe”, sao có thể đảm bảo phần thắng? Thế nhưng đã vài ván trôi qua, nàng vẫn không nhìn ra được mánh khóe của Quỷ Thủ Trương. Chẳng lẽ đây là đổ vương trong truyền thuyết? Chỉ nhờ vào kinh nghiệm nhiều năm mà biết đổ xúc xắc, biết nghe xúc xắc?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện