*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Đại sư, chờ một chút!” Triệu Tôn giữ ông ta lại giùm nàng, “Quẻ này có cách giải thích gì không?”
Đạo Thường không dám nhìn Hạ Sơ Thất, ông ta cúi mặt nói:” Phật giáo coi trọng nhân quả luân hồi, kết quả hôm nay đến từ nguyên nhân kiếp trước, con người không thể nào thay đổi được…”
Hạ Sơ Thất thấy ông ta lại bắt đầu lên cơn, sợ ông ta lại rù quến cái đầu cổ hủ của Triệu Thập Cửu, nàng bèn bóp cánh tay của con gái, ra ám hiệu cho con bé.
Tiểu Bảo Âm cực kì thông minh, nó nhìn nét mặt của nương, liền há miệng ra hát, “ Tổ quốc của chúng ta là vườn hoa, hoa3trong vườn thật tươi, ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi lên mỗi chúng ta, ai cũng cười vui vẻ, a ha ha, a ha ha...”
Đạo Thường bị ngắt lời, ông ta vuốt bộ râu màu hoa râm, ngượng ngùng nói.
“Điện hạ, lão nạp xin cáo từ trước.”
Thấy Triệu Tôn nhìn về phía này, Hạ Sơ Thất cảm thấy hắn chắc chắn đang muốn giết mình.
Nàng hắng giọng rồi nói, “ Đại sư đi thong thả”
“Đại sư!” Tiểu Bảo Âm cũng gọi theo.
Đạo Thường nhìn cô bé con một cách đầy hiền từ, “Tiểu quận chúa, có chuyện gì sao?”
Tiểu Bảo Âm cười tít mắt, bắt chước theo dáng vẻ Hạ Sơ Thất đã dạy, giơ hai tay lên đầu làm sừng, lắc mông2nhỏ, vừa nhảy vừa hát, “Trên đầu ta có cái sừng, sau lưng có cái đuôi, không một ai biết, ta có bao nhiêu bí mật…”
Con bé hát đến đây thì đột nhiên dừng lại, đứng thẳng người nhìn Đạo Thường.
“Ta muốn nói gì à… đại sư thử đoán xem?”
“Phụt!”, Hạ Sơ Thất bật cười, Triệu Tôn cũng lấy nắm tay che miệng bắt đầu ho khan. Còn đại hòa thượng Đạo Thường thì đơ ra, nhìn con bé, hóa thành một bức tượng Phật.
Im lặng đến mãi một lúc sau, Đạo Thường mới rời đi.
Hạ Sơ Thất nhìn bóng lưng trang nghiêm của ông ta, nàng cười phá lên không ngừng lại được.
Triệu Tôn cau mày nhìn nàng, rồi nhìn sang con gái,1sau đó thở dài.
Hạ Sơ Thất không cười nữa: “Sao vậy, hai mẹ con thiếp ảnh hưởng đến việc chàng cổ hủ mê tín à?”
Triệu Tôn đi về phía nàng, sau đó sờ đầu nàng, rồi đón lấy Tiểu Bảo Âm trong lòng nàng, “Qua đây để cha bế nào.”
Tiểu Bảo Âm trêu được Đạo Thường, con bé cũng đang rất vui.
Con bé được cha bế, nó vô cùng phấn khích, lắc tay lắc chân đòi.
“Cao, cao cao… cha cha… cao cao…”
Cao cao có nghĩa là tung con bé lên cao rồi đón lấy nó.
Với động tác nguy hiểm thế này, nhiều đứa sẽ sợ hãi, hét toáng lên, nhưng con bé lại thấy vô cùng thích thú. Triệu Tôn cao hơn Hạ Sơ1Thất, cũng cường tráng hơn, Tiểu Bảo Âm cực kì thích cha nâng nó lên.
Triệu Tôn cười khẽ, giữ chặt eo của tiểu nha đầu, nhấc lên cao, song vẫn chưa tung lên thì hắn đã nhăn mày lại, “Mới có mấy ngày mà nhóc con đã nặng hơn rồi à?” Hắn quay đầu nhìn Hạ Sơn Thất: “A Thất, nàng đừng chiều theo con bé, ăn uống cũng cần phải điều độ.”
“Người xấu!” Hạ Sơ Thất vẫn chưa kịp phản xạ lại thì Tiểu Bảo Âm đã cong cái miệng nhỏ lên, mới lúc nãy con bé còn muốn bay lên cao, thì giờ đã giãy giụa đòi rời khỏi lòng Triệu Tôn.
“Con… không muốn người xấu, không muốn người xấu!”
Đối với
một1kẻ ham ăn mà nói, tất cả những ai cấm cản con bé ăn thì đều là kẻ địch của nó hết.
Hạ Sơ Thất nhìn Triệu Tôn với vẻ mặt đồng tình, nàng nhìn tiểu ma đầu đang tác quái trên người hắn, tâm tình vui vẻ gấp bội. Nàng không thèm quan tâm nữa, chỉ nhàn nhã ngồi xuống, đợi xem Triệu Thập Cửu bị tiểu ma đầu này hành hạ thảm hại như thế nào.
Nhưng nàng đã nhầm.
Tiểu Bảo Âm vừa mới giãy giụa vài cái thì cả người con bé bỗng dưng cứng đờ rồi ngừng lại.
Triệu Tôn ôm con bé trước ngực, thân hình của con bé chắn đúng ngay tầm nhìn của Hạ Sơ Thất vì thế nàng không nhìn thấy Triệu Tôn nói gì với bé con, nàng cũng không nghe được Tiểu Bảo Âm nói gì thêm. Trong một bầu không gian yên tĩnh, nàng chỉ nhìn thấy bé con ngơ ngác trong phút chốc rồi vui mừng bổ nhào qua, dang hay tay ôm chặt lấy cánh tay của Triệu Tôn.
Sau đó con bé còn bắt chước theo Hạ Sơ Thất, thơm lên mặt hắn một cái.
“Trời của ta ơi!”
Hạ Sơ Thất như nhìn thấy quỷ, nàng đứng dậy, đổi sang vị trí khác rồi nghiêng đầu nhìn Triệu Tôn.
“Chàng cho con bé uống canh mê hồn gì đó? Sao đột nhiên con bé lại nghe lời thế?”
Triệu Tôn nheo mắt, một tia sáng phức tạp thoáng hiện lên trong đáy mắt.
“Tiên nhân ắt có diệu kế!”
“Thôi thôi bớt ba hoa lại!” Hạ Sơ Thất trợn mắt, “Rốt cuộc chàng dùng cái gì dụ dỗ được con bé vậy?”
Trước ánh mắt thắc mắc của Hạ Sơ Thất, Triệu Tôn do dự hồi lâu rồi mới cất giọng nói thản nhiên, “Ta chỉ nói với nó, Đông Phương Thanh Huyền sắp tới rồi.”
Thì ra là thế!
Sau vài ngày yên tĩnh, bão táp lại sắp đến rồi ư?
Những tia nắng cuối cùng của ngày dần tắt, bầu trời dần bị bao phủ bởi đêm đen.
Trên thảo nguyên vô tận, từng hàng ánh đuốc khi sáng khi tối nối tiếp nhau, uốn lượn như một con rồng khổng lồ, di chuyển về hướng thôn Dát Tra. Trong không trung, gió đêm xen lẫn bầu không khí ẩm ướt khiến cho buổi tối đêm nay có vẻ không yên bình.
Đông Phương Thanh Huyền cưỡi trên một con ngựa dũng mãnh, lẳng lặng nhìn lên bầu trời, nhưng sâu trong đôi mắt mê hoặc ấy lại không một cảm xúc nào.
Thế cuộc của Ngột Lương Hãn đã dần dần ổn định.
Những vấn đề phức tạp đau đầu kia đã được hắn ta giải quyết trong thời gian nhanh nhất.
Tiếp đó là vội vã đi đến thôn Dát Tra, không muốn đợi thêm dù chỉ nửa khắc.
Trong kí ức của hắn ta, chưa bao giờ hắn ta nóng lòng muốn tới một nơi như thế này, muốn tới đến mức chỉ hận không thể vứt hết mọi việc sang một bên, chỉ vì muốn đi thăm những người hắn ta mong nhớ: một người phụ nữ và một đứa trẻ. Nhưng họ đều không thuộc về hắn ta.