*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Triệu Miên Trạch nhìn nàng ta, hai mắt hơi híp lại
“Nói.”
Thấy tâm tình hắn ta đã khôi phục lại một chút, trong lòng Ô Lan Minh Châu hơi nhẹ nhõm, ôm lấy chân hắn ta rồi nhẹ nhàng cọ xát lên đầu gối hắn ta, trong giọng nói ẩn chứa đầy nhu tình:
“Bệ hạ sủng ái thần thiếp là phúc của thiếp..
Nhưng mà thân thiếp muốn biết, sự sủng ái đó của bệ hạ, liệu có một phần nào khác biệt so với khi sủng ái các tỷ muội khác không, kiểu như tình yêu như thế?”
Thân mình Triệu Miên Trạch hơi cứng lại, nhìn nàng ta bằng ánh mắt sâu xa
Một lúc lâu sau, hắn ta mới nâng người phụ nữ vẫn đang tựa trên đầu gối mình lên.
“Nàng to gan lắm.” ô Lan Minh Châu quả thật rất to gan
Chỉ là một phi tần bình thường, càng không phải là hoàng hậu Đại Yến, vậy mà nàng ta lại dám đòi hỏi tình yêu phu thê với hắn ta, đây không chỉ là to gan lớn mật, mà còn là hành vi quá phận, vượt quá lễ chế.
Hiện nay, hậu cung Đại Yến đang có khoảng trống, hoàng hậu đã qua đời”, theo lý mà nói thì Triệu Miên Trạch phải lập một hoàng hậu mới
Nhưng hắn ta vẫn không hề có động tĩnh gì, trong triều, các đại thần có con gái hay cháu gái làm phi tần trong cung đang ngầm tranh đấu với nhau như mạch nước ngầm cuộn trào mãnh liệt
Nhưng hoàng để dường như không hề hướng vào ai, cũng không hề nhắc tới.
Không có hoàng hậu, ngược lại đã tạo nên một tình thế cân bằng
Có người đoán Kiến Chương Để không lập Trung cung* là vì cân nhắc quan hệ trong triều đình, nhằm tránh cho triều thần hỗn loạn
Nhưng Ô Lan Minh Châu cũng biết, tình yêu của hắn ta, con tim của hắn ta, ngay cả vị trí thê tử, hắn ta đều dành cho một người phụ nữ, kẻ khác đừng hòng chiếm được
(*) Trung cung: hay Chính cung-ý nói hoàng hậu, dùng khi nói với ý tôn trọng, có ý tránh nói trực tiếp do ở đây hoàng hậu đã mất.
Nhưng dù biết không chiếm được thì nàng ta cũng muốn liều mạng thử một lần.
“Thần thiếp quá phận, xin bệ hạ trách phạt.”
Triệu Miên Trạch không vui, thế nhưng vẫn không có biểu tình gì
“Biết sai là tốt, lui xuống đi!”
Ô Lan Minh Châu nhìn vẻ âm u trên gương mặt hắn ta, đột nhiên nhẹ giọng cười, “Thần thiếp biết là không nên, cũng biết là mình sai rồi
Nhưng thân thiếp thực sự không đành lòng thấy bệ hạ đau khổ, vì tình mà...” Nàng ta dừng lại một chút, cắn môi, lại một lần nữa nói lời như sấm rền.
“Thần thiếp muốn biết, phải làm thế nào mới có thể giúp cho bệ hạ quên nàng ta đi.”
Bốn chữ “quên nàng ta đi” nặng nề đập lên trái tim của Triệu Miên Trạch.
Hắn ta không muốn thừa nhận mình không quên được, lại càng không muốn chút tâm tư này của bản thân bị một phi tần nói ra trước mặt kẻ khác
Nhìn Ổ Lan Minh Châu, gương mặt tuấn mỹ của hắn ta chợt khựng lại trong chốc lát rồi chậm rãi nở nụ cười, khóe môi hắn ta cong lên hết cỡ, giống như không hề tức giận chút nào, giọng nói cũng cực kì ôn hòa.
“Trẫm không ngờ ái phi lại có tâm tự như vậy đấy?”
Lan Minh Châu nhìn nụ cười của hắn ta, trái tim đập thình thịch
Chàng ấy cười! Chàng ấy cười với mình rồi!
Niềm vui sướng nhanh chóng chiếm hết lấy đại não của nàng ta, bởi thế cho nên nàng ta vẫn chưa thấy sự ác độc chợt lóe lên trong đôi mắt hoàng đế, nàng ta còn khẽ cúi đầu thẹn thùng, hai cánh tay vốn đang ôm lấy đùi hắn ta chậm rãi hướng lên phía trên, từ từ kéo mở long bào của hắn ta.
“Bệ hạ, đêm nay thân thiếp ở lại đây..
hầu hạ người được không?” Triệu Miên Trạch mỉm cười với nàng ta, “Nàng muốn ở lại?” “Thần thiếp..
muốn hầu hạ bệ hạ!”
ô Lan Minh Châu cắn môi, bày ra dung mạo đẹp nhất của mình, khi cười rạng rỡ thì lúm đồng tiền xinh đẹp ở khóe môi cũng xuất hiện, nhẹ nhàng mà ngây ngất
Nàng ta biết hắn ta thích mình cười như vậy
Thế nhưng chỉ trong chớp mắt, nụ cười của nàng ta đã trở nên cứng đờ
Bởi nàng ta nhìn thấy nụ cười lạnh trên môi Triệu Miên Trạch.
“Cút...”
Nàng ta ngây ra, “Thần thiếp..” Nàng ta còn chưa nói xong, chỉ thấy bao nhiêu tấu chương đặt trên ngự án đều bị Triệu Miên Trạch gạt bay đi
Trong âm thanh “ầm ầm” ấy, tấu chương còn văng cả lên trên người nàng ta
Nàng ta run rẩy, hét lên chói tai, sợ đến nỗi chân cũng không bước nổi
“Trẫm bảo ngươi cút!”
Lại một tiếng gầm vang trên đỉnh đầu nàng ta
Ô Lan Minh Châu vào cung đã lâu như vậy chưa từng thấy hắn ta giận dữ đến mức này
Trong nhất thời, nàng ta sợ đến mức mặt mũi tái nhợt, toàn thân co rúm lại, gương mặt vốn trang điểm tỉ mỉ giờ đây tràn đầy kinh hãi
Nàng ta há miệng thở dốc, giống như muốn biện bạch gì đó, nhưng cuối cùng không thốt ra nổi một chữ nào, cứ thế đứng dậy lảo đảo chạy ra bên ngoài.
Màn đêm buông xuống trên hành lang
hoàng thành, xa xa, có một vị cung phi đi tới
Vừa nhìn thấy Ô Lan Minh Châu chạy tới, nàng ta liền quỳ gối thi lễ
“Thần thiếp khẩu kiến Huệ phi nương nương.”
Lan Minh Châu che mặt lau nước mắt, sau đó trợn mắt nhìn nàng ta
“Có quý nhân tới để chê cười bổn cũng phải không?”
Sắc mặt Cố A Kiều cứng đờ, nàng ta cuống quít lắc đầu, “Nương nương sao lại nói như vậy?”
Nhìn bộ dạng kinh sợ của nàng ta, Ô Lan Minh Châu hừ lạnh một tiếng, “Không phải ngươi nói với bổn cung, Hạ Sở kia khác với chúng ta ở chỗ là nàng ta to gan, nàng ta dám chống đối bệ hạ, thậm chí, nàng ta còn dám ra tay với bộ ha...” Cổ A Kiều kinh hãi, nhíu mày một cái liền quỳ xuống.
“Bấm nương nương, theo những gì thần thiếp hiểu về nàng ta thì đúng là như thế
Dù thân thiếp được gần gũi cạnh tiên hoàng hậu thì chuyện giữa nàng và bệ hạ, thân thiếp cũng không biết gì nhiều
Không thể giúp được nương nương là lỗi của thân thiếp, mong nương nương thứ tội!”
ô Lan Minh Châu hừ lạnh một cái
“Gan nhỏ như thế, đúng là không sợ mất mặt!”
Trong số phi tần ở hậu cung này, Cổ A Kiều là một kẻ không có chút bối cảnh nào, cho nên nàng ta luôn kính cẩn lễ phép vâng lời, thậm chí có chút thận trọng với tất cả mọi người
– Lan Minh Châu khinh thường nàng ta, cũng không thèm so đo nhiều với loại nữ nhân chỉ có nhan sắc này
Huống chi, nàng ta là của hồi môn theo tiên hoàng hậu vào cung, ngoại trừ đêm mà bệ hạ say rượu đó ra, nàng ta chưa từng được thị tẩm lần nào nữa
Từ trước đến nay, nàng ta không hề có chút uy hiếp nào, ô Lan Minh Châu không để nàng ta vào mắt, chỉ bảo nàng ta đứng dậy, sau đó nói, “Cố Quý nhân, theo như bổn cung thấy, cách nhìn của ngươi sai rồi
Bệ hạ đầu chỉ là thích nàng ta chống đối chứ? Đâu chỉ thích nàng to gan chứ? Rõ ràng là trái tim bệ hạ đặt hết vào nàng ta, vậy nên, dù nàng ta làm cái gì cũng đều tốt cả.”
“Nương nương nói có lý.”
Cố A Kiều cung kính đáp lại, vẫn không dám ngẩng đầu
Ô Lan Minh Châu nhìn bộ dạng khúm núm ấy của nàng ta, bao nhiêu uất ức phải chịu ở chỗ Triệu Miên Trạch cũng tan biến không ít, hừ lạnh một tiếng rồi lập tức rời đi
Cổ A Kiều chậm rãi ngẩng đầu lên, nàng ta nhìn theo Ổ Lan Minh Châu đã đi xa, lẳng lặng đứng yên một lát, nhìn thoáng qua về phía Ngự thư phòng, rồi quay đầu lại phía sau phân phó tỳ nữ Tiểu Nghiên bên cạnh
“Kịch hay đã xem xong rồi, chúng ta cũng quay về thôi.” Tiểu Nghiên sửng sốt, “Chủ tử, canh hoa mai này người đã nấu suốt hai canh giờ, bây giờ không dâng lên cho bệ hạ nếm thử ư?” Cổ A Kiều liếc mắt nhìn nàng ta một cái, nhẹ nhàng cười duyên: “Không cần nữa, còn chưa hầm đủ lửa, sợ là không vừa miệng ngọc của bệ hạ
Đợi mấy ngày nữa rồi tính tiếp.”
“Dạ, vâng.” Tiểu Nghiến làm sao hiểu được “lửa” là ý gì? Chỉ biết mang theo hộp canh đi theo sau Cổ A Kiều rời đi.
Cùng lúc đó, trong Ngự thư phòng, màn trường vẫn đang nhẹ nhàng tung bay, giống như vẫn chưa phục hồi lại trạng thái trước “cơn giận để vương”
Mà lúc này, trước cửa Ngự thư phòng cũng có một đám người đang quỳ rạp, kẻ nào kẻ nấy không ngừng dập đầu
“Bệ hạ bớt giận, xin bệ hạ bớt giận.” Triệu Miên Trạch lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Trương Tứ Cáp, “Ngươi đáng tội gì?”
Vẻ mặt Trương Tứ Cáp như đưa đám, gã nói: “Bệ hạ nói muốn được yên tĩnh một chút nên nô tài mới đi ra ngoài, đến..
đến nhà xí giải quyết một chút, cũng không biết tại sao Huệ phi nương nương lại vào được trong phòng.”