Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Xích mích (2)


trước sau

“Tiểu quận chúa, người đi chậm thô3i!”

Nhị Bảo công công vác2 theo cái ô chạy phía sau tiểu nh0a đầu đang túa đầy mồ hôi trên gư0ơng mặt trắng nõn. Xem ra mấy ngà3y nay cậu ta chăm sóc Bảo Âm mất không ít sức lực, hai vành mắt thâm sì. Hai người một lớn một nhỏ đã nhanh chóng lại gần.

“Bảo Âm!”

Khóe mắt Hạ Sơ Thất cay cay, khom người dang hai tay ra, chạy tới ôm chặt Bảo Âm vào lòng. Nàng ôm chặt lấy tiểu nha đầu giống như đang ôm thứ châu báu quý giá, ghé đầu lên vai cô bé, hít hà hương sữa thơm trên người cô bé, cảm thấy mọi cảm giác không thoải mái đang đè nén trong lòng đều hóa thành hư vô cả.

Ánh sáng mặt trời chói chang chiếu vào mắt, nàng hơi híp mắt lại, chậm rãi thở dài một cái.

“Bảo Âm, sao con không gọi cha con?” Để tránh Triệu Thập Cửu ghen, nàng khẽ nhéo cánh tay tiểu nha đầu nhắc nhở cô bé.

“Cha?” Bảo Âm dường như không hiểu, “Cha ở đâu cơ?”

Hạ Sơ Thất tưởng rằng tiểu nha đầu vẫn còn đang ghi thù liền nắm tay cô bé đứng dậy, quay đầu lại nhìn, muốn để Bảo Âm và Triệu Thập Cửu thân thiết một chút. Nhưng giờ khắc này, nàng lại ngây người.

Đám thị vệ đang khiêng khí giới chuẩn bị khi vào lăng dần tản đi.

Còn người nàng muốn Bảo Âm gọi kia lại chỉ để lại cho nàng một bóng lưng lạnh lùng.

Trái tim trở nên lạnh lẽo, khóe mắt Hạ Sơ Thất đã ươn ướt.

Tai nàng không nghe thấy, hoàn toàn không biết động tĩnh ở sau lưng. Nhưng nàng vẫn luôn cho rằng Triệu Thập Cửu sẽ giống như năm xưa, đứng ở phía sau nàng, âm thầm bảo vệ cho nàng, mặc cho giữa hai người không nói gì, nhưng chắc chắn sự ăn ý đó vẫn còn.

Nhưng hắn lại không nói lời nào mà rời đi, bên cạnh nàng chỉ còn lại mình Tinh Lam lặng lẽ đứng nhìn.

Hạ Sơ Thất và Triệu Thập Cửu quen biết bảy năm, yêu nhau bảy năm, nhưng chưa bao giờ giữa họ lại ngượng ngập đến thế này. Dù nàng có độ lượng thế nào, không tim không phổi thế nào cũng không khỏi chạnh lòng, nàng thầm cảm thán sự vô thường và khôi hài của vận mệnh.

“Nương!” Tiểu Bảo Âm thấy nàng đứng bất động hồi lâu liền kéo váy nàng.

“Ơi?” Hạ Sơ Thất cúi đầu liếc nhìn cô bé, rồi lại cúi người xuống, ôm lấy cô bé, cười gượng, “Không sao, có lẽ cha con còn có việc bận nên đi làm trước, chúng ta về lều trước nhé? Buổi tối cha con tới, chúng ta sẽ phạt cha con thơm Bảo Âm nhà chúng ta thật kêu nhé!”

“Con… không hỏi cha.” Dưới ánh mặt trời, gương mặt nhỏ nhắn hồng hào của Bảo Âm càng thêm trắng trẻo, tinh tế như sứ.

“Ồ? Vậy Bảo Âm nhà ta có việc gì nhỉ?” Hạ Sơ Thất nhéo mũi cô bé, như cười như không.

“Bảo Âm muốn hỏi… Nương, người có gặp A Mộc Cổ Lang không?” Tiểu Bảo Âm lén nhìn sắc mặt nàng, hỏi vô cùng cẩn thận, dường như đang sợ chọc giận nàng.

Hạ Sơ Thất sửng sốt, nghĩ ngợi giây lát rồi lắc đầu, “Không gặp.”

Nàng vốn định lừa gạt cho qua chuyện này, trẻ con lầu bầu một lát rồi cũng sẽ qua đi. Nhưng Bảo Âm rõ ràng quá nhớ Đông Phương Thanh Huyền, tình cảm đối với hắn ta cũng không hề bình thường. Thấy cái miệng nhỏ khẽ chu lên, nàng không biết phải làm sao.

“Cha đã nói là A Mộc Cổ Lang sẽ tới đây, sao lại không gặp chứ?”

Đứa trẻ Bảo Âm này không được cha nương cưng chiều mà lớn lên nên trưởng thành và thông minh hơn so với đám trẻ cùng tuổi nhiều, hơn nữa còn đặc biệt nhạy cảm. Chỉ cần người lớn có một chút tâm trạng bất thường, cô bé đã có thể cảm nhận được.

“Nương, con muốn gặp A Mộc Cổ Lang, nương đưa con đi gặp A Mộc Cổ Lang đi!”

Làm nũng là bản tính trời sinh của trẻ con, Bảo Âm dẩu cái miệng nhỏ ra, không ngừng lắc Hạ Sơ Thất.

Nhìn dáng vẻ bướng bỉnh của cô bé và cả biểu cảm đó thực sự giống y hệt Triệu Thập Cửu. Hạ Sơ Thất nhăn trán không biết phải làm sao, cảm thấy hơi mệt mỏi, nắm chặt tay con gái của mình, gượng cười dỗ dành: “Bảo
Âm ngoan, mấy ngày nay nương đi đánh đại ma vương, giờ thấy hơi mệt, đợi nương về nghỉ ngơi cho khỏe rồi nói chuyện với Bảo Âm sau có được không?”

“Không được!” Bảo Âm cũng nhíu chặt mày lại, giận dữ hất tay nàng ra. Nhưng nhìn sắc mặt nàng thay đổi, có lẽ lại sợ làm nàng giận, cho nên lầm bầm một chút rồi lại kéo tay nàng như muốn lấy lòng, làm nũng, “Vậy được thôi… nương đi nghỉ ngơi đi, con đi hỏi cha. Chính cha đã nói A Mộc Cổ Lang sắp đến, cha sẽ không gạt con đâu!”

Tiểu nha đầu hành động cực nhanh, dứt lời liền chạy đi như một cơn gió.

“Tiểu quận chúa…” Trịnh Nhị Bảo lau mồ hôi, định chạy đuổi theo.

“Bảo Âm!” Hạ Sơ Thất đuổi đến trước mặt con bé, cười khổ ôm thân mình nhỏ bé vào trong lòng, vuốt ve, khẽ than, “Con nghe lời nương được không?”

“Con không nghe, con muốn đi tìm cha!”

Nha đầu này không phải chỉ là ương ngạnh, mà là vô cùng ương ngạnh.

Hạ Sơ Thất thấy nhức hết cả đầu. Trong lúc như thế này mà để Bảo Âm đi tìm Triệu Tôn thì chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa. Chuyện xảy ra trong hoàng lăng, với tính cách của Triệu Thập Cửu, hắn không trực tiếp giết chết Đông Phương Thanh Huyền đã tốt lắm rồi.

Huống hồ, khi họ rời khỏi Âm Sơn, tuy Như Phong đã đi kéo Đông Phương Thanh Huyền lên, nhưng với thương thế và tình trạng nhếch nhác đó của hắn ta, sao có thể để Bảo Âm gặp hắn ta được?

Suy nghĩ một lát, nàng nói: “Bảo Âm, A Mộc Cổ Lang có đến, nhưng hắn có việc gấp nên đã về rồi.”

Bảo Âm dẩu cái miệng nhỏ lên, khóe mắt đã hơi đỏ, “Nương nói dối!”

“Ta…” Nụ cười của Hạ Sơ Thất rõ ràng đã có chút cứng nhắc, “Sao nương lại nói dối chứ?” Nàng ôm lấy thân thể mềm mại của Bảo Âm, tiếp tục dỗ dành, “Ngày mai nương sẽ làm đồ ăn ngon cho Bảo Âm được không? Bảo Âm muốn ăn gì nào? Nào, nói cho nương biết đi, con muốn ăn gì nương sẽ làm món đó!”

Thời gian hai mẹ con họ ở bên nhau không dài, nhưng Hạ Sơ Thất lại biết Bảo Âm thuộc kiểu ham ăn điển hình.

Nàng muốn cô bé quên chuyện này đi, nhưng so với ăn, địa vị của Đông Phương Thanh Huyền trong lòng cô bé còn lớn hơn.

“Không ăn!”

Đôi mắt to đen nhánh của Bảo Âm khẽ chớp, trọng tâm câu chuyện vẫn xoay quanh Đông Phương Thanh Huyền, thậm chí giọng nói còn có vẻ hơi nghẹn ngào.

“Nương gạt con… nếu A Mộc Cổ Lang đến đây rồi thì sẽ không có chuyện không đến thăm Bảo Âm đâu. Chắc chắn là A Mộc Cổ Lang cũng rất nhớ Bảo Âm…”

“Không phải vậy đâu!” Hạ Sơ Thất nhất quyết nói, “A Mộc Cổ Lang cũng không phải là gì của con, sao hắn ta cứ phải quan tâm đến con chứ?”

Bảo Âm thấy nàng nghiêm mặt lại, nghe nàng nói vậy liền òa khóc, nước mắt cứ thế chảy ra.

“Hu… con muốn A Mộc Cổ Lang, con muốn A Mộc Cổ Lang…”

Mấy ngày trước khi vào lăng, Hạ Sơ Thất và Bảo Âm ở bên nhau rất hòa thuận. Nàng tin rằng nhất định con gái sẽ dần quên đi Đông Phương Thanh Huyền.

Thấy thời gian Bảo Âm nhắc tới hắn ta ít đi, nàng còn cho rằng tình cảm của tiểu nha đầu này với hắn ta đã nhạt đi rồi.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện