Hạ Sơ Thất khẽ bật cười.
“Đi thôi, 3đi xem nào.”
Thấy hai mẹ con nàng 2muốn đi, vài tên thị vệ vốn dĩ đã cởi hết 0xiêm áo ướt đẫm ra, để trần cánh tay lại c0ười hì hì rồi vội vàng mặc lại đồ, trên mặ3t hiện lên vẻ lúng túng. Hạ Sơ Thất rất muốn bảo bọn họ cứ thoải mái đi, không cần để ý, nhưng nghĩ tới việc Tiểu Bảo Âm còn nhỏ nên nàng không lên tiếng ngăn cản nữa.
Một nhóm chừng mười người đi vào trong khu rừng cách đó không xa.
Trời nóng nực oi bức, đàn ông dễ toát mồ hôi. Mấy người đàn ông vừa nóng vừa căng thẳng, thỉnh thoảng đưa tay lau mồ hôi nhễ nhại trên trán, chẳng mấy chốc đã ướt đầm mặt. Tiểu Bảo Âm là một đứa trẻ cao ngạo lạnh lùng, cô bé chỉ liếc nhìn đám thị vệ một cái rồi nghiêng đầu đi tỏ vẻ vô tội.
“Thỏ ở đâu ạ?”
“Tối rồi, thỏ sẽ phải về với gia đình. Bảo Âm, chúng ta về nhé? Nếu bắt được thỏ, bạn ấy không muốn chia lìa với cha mẹ bạn ấy, con có đành lòng không?” Hạ Sơ Thất bế con gái, nhìn rừng cây rậm rạp thì dừng bước không tiến lên, định dỗ Bảo Âm quay về.
“Nương... không về đâu.”
Bảo Âm dùng giọng điệu non nớt cầu xin, không chịu hợp tác chút nào.
Lúc này, trong lùm cây cách đó không xa, đột nhiên có một cái bóng màu trắng thoáng hiện lên, giống y như một quả cầu lông, thân mình nhoáng lên rồi chẳng thấy tăm hơi đâu nữa, nhưng vẫn lọt vào tầm mắt tiểu ma nữ.
Cô bé túm lấy cổ tay Hạ Sơ Thất, kéo nàng tới chỗ đó xem xét, chỉ vào đó.
“Nương, mau xem, mau xem, là chó con, chó con đang chạy này...”
Mắt con bé tinh thật đấy. Hạ Sơ Thất cũng nhìn thấy con thú nhỏ màu trắng kia, nhưng không nhìn rõ Bảo Âm đang nói gì, nàng chỉ híp mắt hỏi: “Bảo Âm nói gì cơ?”
“Nương, con muốn, con muốn chó con, là chó con.”
“Chó?” Hạ Sơ Thất khó hiểu, giữa núi non này lấy đâu ra chó chứ, thế là nàng liền lắc đầu, “Bảo Âm, chó con chạy mất rồi, chúng ta về chỗ cắm trại thôi, nếu không cha con sẽ sốt ruột đấy.”
Nàng thề nàng đã ngăn cản rồi.
Nhưng tiểu quận chúa không chỉ là báu vật của Tấn vương mà còn là châu báu trong lòng toàn thể thị vệ của Thập Thiên Can nữa.
Nghe thấy giọng điệu ấm ức nũng nịu của Tiểu Bảo Âm, bọn thị vệ liền thay đổi phương hướng, hét lớn:
“Đuổi theo!”
“Mau đuổi theo!”
“Mang cung ra đây! Bắn nó...”
“Không! Không được!” Thấy thị vệ nói muốn bắn con thú nhỏ kia, Bảo Âm liền nóng nảy, ôm chặt cổ Hạ Sơ Thất, cái đầu nhỏ lắc nguầy nguậy, “Không được giết chó con, không muốn chó con chết đâu!”
“... Bảo Âm!”
Hạ Sơ Thất cúi đầu quát lên, nghiêm mặt nhìn cô bé.
“Không được tùy hứng!”
Trong rừng cây như thế này, dùng cung đi săn đã không dễ dàng chứ đừng nói là bắt sống động vật, đây có khác nào làm khó người ta đâu chứ? Nhưng “hiệu ứng bảo bối” của tiểu quận chúa Bảo Âm lại một lần nữa được kiểm chứng, Hạ Sơ Thất ngăn cản cũng chẳng có tác dụng gì, bọn thị vệ cam tâm tình nguyện để Bảo Âm nô dịch, Hạ Sơ Thất còn chưa nói gì, bọn họ đã từ bỏ ý định giết hại và đuổi theo.
“Muốn người sống.”
“... Phụt, người sống ư?” Một thị vệ cười phì cả ra.
“Bắt sống.” Thị vệ vừa nói là “người sống” vội vàng sửa lại.
Hạ Sơ Thất nhìn bọn họ bận rộn, nàng không muốn con gái trở thành đứa bé kiêu căng nhưng không thể ngăn cản bọn họ cưng chiều con bé được. Thấy tất cả mọi người đều xông lên, nàng thầm nghĩ, nếu
Triệu Thập Cửu biết Thập Thiên Can mà hắn khổ tâm huấn luyện ra lại nghe lời con gái mình thế này thì sẽ có cảm giác gì? Nàng thở dài bất lực, bế Bảo Âm rảo bước đi theo.
“Nương, nhanh lên, nhanh lên...”
“Nương, người nhanh lên chút nào.”
Bảo Âm nhìn bọn thị vệ càng lúc càng chạy xa thì không hài lòng với tốc độ của Hạ Sơ Thất, không ngừng thúc giục nàng, cái miệng nhỏ bắt đầu dẩu ra.
“Nương thật vô dụng... chậm như rùa.”
Hạ Sơ Thất cảm thấy cổ họng cũng ngọt, thiếu điều nhổ cả máu tươi trong miệng ra nữa mà thôi.
“Lão nương đang bế con đấy, sao mà nhanh được hả?”
“À.” Bảo Âm nửa hiểu nữa không, ngỏng cổ nhìn theo bóng dáng bọn thị vệ, “Lão nương... là gì ạ?”
“...”
“Là nương rất già phải không ạ?”
“...”
Hạ Sơ Thất đuổi theo bọn thị vệ, miệng thở hồng hộc, không nói một lời nào, đương nhiên không nghe thấy lời đả kích của con gái. Bảo Âm thấy nàng không nói gì thì hơi mếu máo, cuối cùng phát hiện có gì đó không đúng, cô bé thình lình nghiêng đầu về trước, đối mặt với Hạ Sơ Thất.
“Nương?”
Hạ Sơ Thất thấy con bé đột nhiên nghiêng đầu nhìn mình thì hoảng hốt.
“Cái gì thế hả?”
“Người không nghe thấy Bảo Âm nói ư?”
Hạ Sơ Thất nhíu mày, “Con nói gì cơ?”
“Con bảo, lão nương tức là nương rất già phải không ạ?”
“...” Hạ Sơ Thất nuốt một ngụm nước bọt, trợn trắng mắt.
“Lão nương tức là nương rất xinh đẹp!”
“Ồ.”
Lừa được cô bé rồi, Hạ Sơ Thất lại dốc sức chạy, cuối cùng cũng đuổi kịp.
“Vây lấy nó...”
“Nhanh nhanh! Vây nó lại, không được để nó chạy.”
Bọn thị vệ hò hét bắt chó, có vẻ rất sung sức.
Nhưng con chó nhỏ kia không giống với đám chó bình thường khác, tốc độ của nó rất nhanh, cứ chạy qua chạy lại... Đen cho nó là Thập Thiên Can không phải hư danh, tuy bọn họ không thể giết nó nhưng qua một hồi lâu, vẫn có thể bao vây nó lại.
Khi Hạ Sơ Thất thở hổn hển bế theo Bảo Âm xông qua lùm cây chạy ra thì thấy một con chó nhỏ với bộ lông trắng tinh đang được bọn thị vệ vây quanh. Con chó kia còn rất nhỏ, nó mở to đôi mắt tròn vô tội nhìn một đám người, có vẻ sợ hãi.
“Oa!”
Bảo Âm giãy giụa đòi tụt xuống.
“Nương... con muốn chó con!”
Hạ Sơ Thất lại gần hơn một chút, đặt Bảo Âm đứng xuống. Cô bé không đợi đứng vững đã loạng choạng chạy tới sờ bộ lông trắng của con chó nhỏ kia. Con chó nhỏ nhìn thấy Tiểu Bảo Âm thì ánh mắt lộ ra vẻ tò mò. Dường như trong tuyệt cảnh lại gặp được đãi ngộ “tốt đẹp” thế này nên nó liền thè lưỡi liếm lên tay của Bảo Âm, đôi mắt long lanh vô cùng đáng yêu.
Bảo Âm thấy lòng bàn tay hơi ngứa thì cười khanh khách.