Hai người nhìn nhau, qua một lúc sau, hắn bỗng dưng thở dài sau đó ôm chặt nàng và3o lòng.
“Đi một vòng rồi vẫn trở về con đường ấy.”
Hạ Sơ Thất ngẩ2ng đầu, khóe môi cong lên, nụ cười trông hệt như một đóa hoa nở rộ.
“Chún0g ta vẫn luôn cùng đường. Dù là quá khứ, hiện tại, hay tương lai”
“A Thất0…” Giọng hắn khàn đi, gọi nàng một tiếng, sau đó bỗng dưng cúi đầu hôn môi nàng n3gấu nghiến.
“Ưm… Triệu Thập Cửu…”
Sự nhiệt tình của hắn như lửa, từng nụ hôn dày đặc trút xuống như mưa, nàng không thể đỡ xuể, miệng cứ ưm a, hơi thở gần như dừng lại, hai tay cứ đấm vào ngực hắn, hắn thì cười khẽ, cắn nhẹ lấy cánh môi mỏng của nàng.
“Ngoan nào, lâu rồi chưa thân mật, gia nhớ nàng lắm…”
“Ưm ưm…”
Khi Triệu Thập Cửu trở nên điên cuồng thì cơn sóng tình nóng bỏng kia có thể làm Hạ Sơ Thất chủ động lật đổ mọi sự phán đoán của mình về hắn khi nãy. Hắn không hướng nội, không lạnh lùng, không kiêu ngạo, thậm chí lại giống như một ngọn lửa thiêu đốt hắn, cũng thiêu đốt nàng.
Ngoại trừ chấp nhận thì nàng không còn cách nào khác.
Nàng vùi vào lòng quấn lấy cổ hắn, cơ thể trở nên mềm oặt, ngoan ngoãn để cho hắn ôm, hắn hôn, cũng không biết sao hai người lại bỗng dưng đổi vị trí, nàng nằm trên ghế, còn hai tay hắn thì chống lên tay vịn, cứ như có hai con sói đói đang ẩn núp trong đôi con ngươi đen láy, hắn nhìn nàng với ánh mắt lóe sáng, chứa đầy dục vọng.
“A Thất… điểm của gia đủ nhiều rồi, sắp tràn ra ngoài rồi.”
“…” Hạ Sơ Thất sửng sốt, không biết vì sao lại nghĩ lung tung, mặt đỏ bừng.
Ánh đèn trong thư phòng lấp lóe thẹn thùng, dưới ánh sáng mờ hai người càng quấn càng chặt, hắn hôn nàng, di chuyển từ môi đến vành tai, cách một lớp áo mỏng tanh, lòng bàn tay của hắn ôm chặt đường cong xinh đẹp của nàng, nhịp thở nơi chóp mũi trở nên dồn dập, hơi thở mang theo hormone giống đực phả xuống cổ nàng, làm cả người nàng tê dại, giọng nói hệt như tiếng nức nở:
“Triệu Thập Cửu, kẻ địch tấn công vào rồi kìa!”
“Không quan tâm.” Triệu Tôn cười khẽ, vén váy nàng lên.
“Triệu Thập Cửu!”
Hạ Sơ Thất la lên, mặt đỏ bừng, nóng hừng hực. Nàng rất muốn trêu quân vây bốn phía rồi mà Tấn vương điện hạ vẫn còn tâm trạng làm việc này. Nhưng nắng hạn gặp mưa rào, nàng và Triệu Thập Cửu đúng là lâu rồi chưa từng thân mật, thế là không thể kìm nén được, nàng vùi sâu vào lòng hắn, không thể thoát ra.
Lúc này, có một tiếng gõ cửa vọng vào từ bên ngoài.
“Rầm… rầm…rầm…!”
Âm thanh theo nhịp thế kia, Triệu Tôn vừa nghe thì biết ngay là Giáp Nhất.
Hắn hỏi vài câu, sau đó thở dài rồi cúi đầu nhìn Hạ Sơ Thất vẫn chưa hề hay biết gì.
Mặt nàng đỏ ửng, hai mắt khép hờ, dáng vẻ quyến rũ kia rõ ràng là không hề nghe thấy lời đối thoại của hắn và Giáp Nhất. Đôi mắt đen láy của hắn hơi tối màu đi, hắn thở dài cười nhẹ, sau đó thả váy nàng xuống, vuốt phẳng cổ áo, rồi bỗng dưng gọi nàng, “A Thất.”
Hạ Sơ Thất ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm hắn với đôi mắt đầy sương, dường như chưa thỏa mãn, dường như không hiểu vì sao hắn lại dừng lại.
Hắn cười, nhéo mũi nàng đầy yêu thương, “Nôn nóng à?”
“Ai nôn nóng chứ?” Hạ Sơ Thất đỏ mặt, trừng hắn.
“Không nôn nóng là được, kẻ địch đang ở phía trước, sau này gia sẽ yêu nàng sau.”
“…” Bộ nàng có ý đó hả?
Triệu Tôn nhìn khuôn mặt lúng túng và thẹn thùng của nàng, tâm trạng hắn dường như rất tốt, sau đó vỗ đầu nàng, không chờ nàng phản bác lại đã sửa sang y phục của mình rồi dắt tay nàng sải bước đi về phía cửa.
“A Thất đi theo ta nào.”
Hạ Sơ Thất mừng thầm, nàng chạy bước nhỏ đuổi theo cửa.
Nàng nhìn trái nhìn phải, thấy các quan quân, bao gồm Trần Cảnh đều có mặt.
“Điện hạ!” Họ đồng loạt hành lễ, ánh mắt hơi lẩn tránh.
Hạ Sơ Thất nghĩ đến chuyện trong thư phòng
khi nãy thì đôi gò má của nàng nóng bừng, không dám nhìn họ.
Hiển nhiên là da mặt của Triệu Tôn dày hơn nàng nhiều, hắn nắm tay nàng, không hề buông ra.
“Vương phi không phải người ngoài, cứ nói thẳng là được.”
Tức là hắn sẽ không bỏ nàng lại nữa, cho dù là làm việc gì.
Con tim Hạ Sơ Thất như được lấp đầy, nàng không nói gì chỉ theo sát hắn.
Giáp Nhất hơi do dự rồi trầm giọng bẩm báo: “Trên bái thiếp của Ô Thành Khôn có nói thời hạn là hai ngày, nhưng vào một khắc trước, ông ta bỗng dưng dẫn binh đi về hướng Vĩnh Định Môn, bắt khoảng trăm bách tính bỏ trốn về phía Nam… yêu cầu chúng ta mở cửa thành, tiếp nhận chỉ ý triệt phiên của triều đình. Hiện tại gia quyến của những bách tính đó đang vây kín cửa phủ Tấn vương. Họ cầu xin điện hạ cho người thân của họ một con đường sống.”
Con người đều là giống loài ích kỷ.
Không cần biết họ yêu quý Triệu Tôn thế nào, khi người thân gặp nạn thì họ vẫn muốn bảo vệ người thân của mình.
Triệu Tôn ừ một tiếng, lạnh lùng liếc nhìn hắn ta.
“Cứ tưởng Ô Thành Khôn đã chịu khôn ra, nào ngờ chó vẫn không bỏ được thói ăn phân.”
Hạ Sơ Thất thấy hắn không cuống cuồng thì con tim đang treo lơ lửng của nàng cũng đáp xuống, nàng nói với vẻ như cười như không, “Tuy chiêu này nhìn vào có vẻ tàn nhẫn hơn màn đưa bái thiếp đầy lễ độ trước kia, nhưng lại càng bộc lộ vẻ ngu xuẩn, hai chuyện này không hề giống với thủ đoạn từ cùng một người. Ta thấy rất kỳ lạ, người có thể viết bái thiếp kia sao lại dung túng thuộc hạ quấy nhiễu bách tính được chứ?”
Giáp Nhất nhìn nàng, “Theo thông tin ta nhận được thì bái thiếp lúc trước là tác phẩm của Lan Tử An.”
“Lan Tử An đến Bắc Bình rồi?”
“Phải.” Giáp Nhất nói, “Hôm qua mới đến đại doanh quân đội kinh sư.”
Hạ Sơ Thất “ối” một tiếng, “Từ Kinh Sư đến Bắc Bình phải tốn không ít thời gian đấy.”
Lan Tử An thân là Binh bộ thượng thư, lại được hoàng đế giao nhiệm vụ quan trọng, làm giám quân quân thảo phạt, sở hữu quyền lực tuyệt đối, nhưng gã lại kéo dài thời gian, đến tận bây giờ mới đến Bắc Bình, trong khoảng thời gian gã trì hoãn thì cũng ngó lơ mọi hành vi dung túng thuộc hạ của Ô Thành Khôn, đến lúc này lại bỗng dưng muốn xoay chuyển tình thế, nhưng có vẻ như Ô Thành Khôn lại không đếm xỉa tới gã.
“Lan Tử An… cũng là một kẻ ghê gớm.”
Khi Hạ Sơ Thất nhìn thấy lúc Triệu Tôn nói câu này, chân mày hắn hơi chau lại. Chỉ với một động tác nhỏ là nàng biết ngay trong lòng hắn đã xem Lan Tử An là đối thủ. Nhưng với nàng, ấn tượng dành cho Lan Tử An vẫn dừng lại cách đây vài năm trước, cái liếc nhìn dưới gốc cây bồ kết trong thôn Lưu Niên ấy, cái gã Lan tú tài cổ hủ kia.