Tinh Lam không hiểu nhiều như thế, nhưng lại không hề thấy bất n3gờ về hành động của nàng.
Nàng và điện hạ không bao giờ2 xa rời nhau.
Nếu có thể, nàng ta cũng muốn mặc giáp lê0n trận, muốn thúc ngựa giết địch, để máu tươi nhuốm áo cùng với0 người đàn ông ấy, nhưng bé con trong lòng lại nặng tựa nghìn c3ân. Đây mới là chiến trường của nàng ta.
“Vương phi yên tâm, nô tỳ nhất định sẽ bảo vệ tiểu quận chúa an toàn.”
Trống trận vang rền, vó ngựa không dứt. Từng tiết kim loại va chạm đinh tai nhức óc rạch thủng mây mù dày đặc, trên chiến trường khói lửa ngập trời này, có dã tính, có sức mạnh nguyên sơ nhất của con người, cũng có sự phấn khởi và sôi sục.
Tiếng kêu thảm thiết, máu tươi đỏ thắm biến bầu trời phủ Bắc Bình thành một bức tranh hung tợn đáng sợ, thiên quân vạn mã ùn ùn kéo tới, mang theo một tiếng gào thét gây khiếp sợ lòng người, khắc họa chiến dịch Nam hạ đầu tiên của quân Tấn theo lối vô cùng bi tráng.
“Đừng sợ! Triệu Tôn chỉ có vài vạn người, sao có thể so với đại quân của ta?” Ô Thành Khôn gào lên, cầm đao chỉ huy binh sĩ xông lên.
Thế nhưng khi ông ta vừa dứt lời thì nghe thấy một tiếng “đùng đùng” xé gió. Ông ta giật mình xoay đầu lại, nhìn thấy trên con đường rộng rãi trong Vĩnh Định Môn, có từng hàng đại bác bọc vải đỏ được binh sĩ quân Tấn đẩy ra, từng binh sĩ được huấn luyện chuyên nghiệp, vác súng ống, hông đeo một vũ khí kỳ quái... đó chính là lựu đạn, họ đang xông đến với bước chân đều đặn.
“Mau nhìn xem, đó là gì?”
Quân đội kinh sư mang vẻ mặt kinh ngạc như nhìn thấy quỷ.
Họ từng nhìn thấy hỏa khí, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy hỏa khí dạng này.
Ầm…
Không lâu sao, pháo lưu tinh vang lên tiếng phản kích đầu tiên.
Xét từ tầm bắn, cung nỏ của thời đại binh khí lạnh không thể nào so với vũ khí được bổ sung quan niệm của người đời sau. Các loại vũ khí nóng như đại bác, súng ống, lựu đạn… khi trộn lẫn vào nhau, sẽ có uy lực thế nào?
Lúc này đây, con tim của Ô Thành Khôn như muốn rớt ra khỏi lồng ngực.
Ông ta sững sờ nhìn từng hàng người ngã xuống trước mặt mình.
Trong tiếng đại bác, cả mặt đất dường như cũng chấn động. Từng mảng khói đen ngòm bốc lên theo tiếng pháo, nó không khác gì răng thép của dã thú, xé nát cơ thể của vô số người.
“Trời ơi! Kinh khủng quá!”
“Mau lùi! Mau lùi lại!”
Có người gào lùi lại, Ô Thành Khôn phẫn nộ.
Ông ta ngẩng cao đầu, hét lên:
“Không được lùi!”
“Xông lên! Xông lên cho ta!”
“Mẹ nó, kẻ nào dám lùi ông đây sẽ chém chết kẻ đó!”
Nhưng cho dù ông ta có hét lớn đến cỡ nào thì cũng chẳng thể dấy lên sĩ khí. Quân Tấn với sát khí đằng đằng cuốn đến như lốc xoáy, tấn công vào trận hình của quân kinh sư.
“Đại tướng quân, không chống đỡ được rồi!”
Chiến tranh thời này nhờ vào hàng ngũ do binh sĩ tạo thành, một khi trận hình tan rã thì chẳng khác nào nước sông vỡ đê, không thể nào chống lại được sự tấn công của kẻ địch. Trong tiếng kêu gào, có một vài binh sĩ quân đội kinh sư bắt đầu bỏ chạy, đội ngũ kiên cố bị tan rã nhanh chóng.
Khi Hạ Sơ Thất quay trở lại Vĩnh Định Môn thì cổng thành đã được mở ra, người ngựa hai bên đang chiến đấu trong tiếng pháo.
Thành Bắc Bình vẫn nằm trong tầm khống chế của quân Tấn.
Ánh mắt nàng nặng trĩu, nhanh chóng chạy lên trên thành.
Dưới thành, bóng người đông nghịt, chiến đao sắc bén, máu tươi chói mắt, mảnh tàn cơ thể, chiến mã gào hí, cờ chữ “Tấn”, Triệu Tôn mặt đầy sát khí đứng giữa dòng người… Nàng nhìn hết toàn bộ rồi bỗng rùng mình.
Kiêu binh tất bại, ai binh tất thắng*.
(*) Binh lính kiêu ngạo tất sẽ bại, binh linh bi thương tất sẽ thắng.
Đây là đạo lý ngàn năm bất biến.
Ngoại trừ đông người thì quân đội kinh sư không còn bất kì ưu thế nào khác. Triệu Tôn muốn
lấy yếu thắng mạnh, nhưng nếu không có tâm lý tất thắng, sĩ khí không cao, thì sao có thể giành chiến thắng được đây? Thời gian này hắn đã đợi rất lâu, cũng tính toán rất lâu, cuối cùng dùng cái giá nhỏ nhất để giành lấy lợi ích lớn nhất.
Ai cũng hiểu được lòng dũng cảm mạnh mẽ nhường nào.
Nhưng ngoại trừ Triệu Tôn ra thì rất ít người có thể đạt đến trình độ cao.
Một trăm bách tính chết oan kia sẽ không chết uổng phí.
Nàng siết chặt nắm tay, một mùi giết chóc thuộc về chiến trường cuốn lấy giác quan của nàng, khuấy động máu huyết của nàng, nàng đỏ mắt, gần như không nghĩ nhiều bèn hô thật to.
“Chiến đấu vì vinh dự, quân Tấn tất thắng! Tất thắng!”
Trên chiến trường, trước thiên bị vạn mã, giọng của nàng nhanh chóng bị vùi lấp trong những tiếng gào thét như thủy triều. Nhưng không lâu sau nó lại bị thay thế bởi những giọng nói hùng dũng hơn, biến thành những tiếng hô vang đồng thanh.
“Chiến đấu vì vinh dự, quân Tấn tất thắng! Tất thắng!”
Một tiếng “ầm” cực lớn vang lên, trong mùi khói đặc trưng của thuốc súng, lại có thêm một quả pháo nổ tung giữa lòng quân đội kinh sư, thu hút ánh mắt của vô số người, cũng cổ vũ cho lòng tin tất thắng của quân Tấn.
Từ đầu đến cuối họ vẫn luôn tin, người đứng trước mặt họ là Chiến thần Triệu Tôn bách chiến bách thắng. Họ cũng tin rằng, chỉ cần những nơi mà lưỡi đao sắc bén của Triệu Tôn nhắm đến, mọi trở ngại đều sẽ hóa thành tro bụi, tiêu tan thành mây khói.
Sức mạnh tín ngưỡng là bất tận.
“Chiến thần Triệu Tôn” là một tấm bia, là tín ngưỡng của quân Tấn.
Giờ phút này đây, hắn cũng trở thành tín ngưỡng của vô số người Bắc Bình.
“Các huynh đệ, chiến đấu vì điện hạ!”
Một hiệu úy cất cao giọng, tất cả quân Tấn nhanh chóng đổi khẩu hiệu, những tiếng hô “Chiến đấu vì điện hạ” vang vọng thật lâu trên bầu trời thành Bắc Bình, kết nối với tiếng chém giết chọc thủng tầng mây, xé rách khí áp trên chiến trường, khuấy động tâm khảm của vô số người.
“Chiến đấu vì Bắc Bình!”
“Chiến đấu vì phụ mẫu!”
“Chiến đấu để trả thù!”
“Chiến đấu để giết cẩu hoàng đế!”
Mỗi người đều có lý do chiến đấu khác nhau, mỗi một lý do đều đang cổ vũ cho lòng dũng cảm không sợ sống chết của họ. Triệu Tôn nghe những tiếng hô vang rung trời, nhưng hắn lại không nói câu nào. Hắn không phải là người thích hô khẩu hiệu, càng không quen với khẩu hiệu chính trị của lính đặc chủng như Hạ Sơ Thất, hắn chỉ giết người, giết không ngừng nghỉ, thanh trường kiếm trên tay hắn là vũ khí, ánh mắt hắn cũng là vũ khí, làm ngàn vạn quân kinh sư khiếp sợ.
Kẻ thù gặp nhau, kẻ dũng cảm thắng.
Triệu Tôn đã quen xung phong lên đầu.
Hắn ở phía trước, sau lưng có vô số người hưởng ứng phối hợp.
Hắn không sợ chết, toàn bộ quân Tấn cũng không sợ chết.