Trần Đại Ngưu thở dài, hiểu tâm tư của nàng, 3y vừa vuốt lưng nàng vừa dỗ dành: “Nương tử 2à, chuyện này chúng ta không cần vội. Nàng c0àng chớ để trong lòng, con cái có tới hay kh0ông còn phải dựa vào duyên phận. Chúng không3 đến chắc là do ta sát sinh quá nhiều, tích đức không đủ, không liên quan đến nàng...”
Y khựng lại, dường như bỗng thấy ưu tư, y nhẹ nhàng cầm tay nàng, đưa lên môi, hôn vào lòng bàn tay ấy, cất giọng nói dịu dàng hiếm thấy, “Ta là một kẻ cục mịch, đời này đã yêu nàng, chấp nhận nàng, thì không cần biết có con hay không, không cần biết xảy ra chuyện gì thì cũng không ai có thể chia rẽ hai ta.”
Người này trước nay khờ khạo, rất ít nói lời yêu thương, Triệu Như Na hơi ngẩn ra, tim đập nhanh hơn, khuôn mặt cũng nóng bừng lên.
“Nhưng nếu chàng không đến Bắc Bình thì thể nào cũng sẽ thấy tiếc nuối.”
“Tiếc nuối gì?” Trần Đại Ngưu cười hì hì, “ Xưa nay điện hạ làm việc luôn tính toán rất kĩ, trong kế hoạch của ngài ấy chưa chắc đã có ta. Không có ta, ngài ấy vẫn có thể thắng trận, hơn nữa, không phải vẫn còn Trần Cảnh và Nguyên Hữu đó sao? Không có chuyện gì đâu. Nương tử à, mau đi tắm rồi nghỉ ngơi, ta nhìn mắt nàng đỏ hết rồi kìa...”
Triệu Như Na nhìn y, hít mũi, thấy hơi chua xót trong lòng.
“Nhưng hầu gia, hôm nay chàng không đi, chỉ e rằng sau này không đi được nữa.”
“Không sao, tóm lại trong hầu phủ có ăn có uống, ta không đi. Hì hì!”
Y nói rất nhẹ nhàng, nhưng nếu Triệu Như Na đã yêu y thì tất nhiên cũng hiểu y. Mới mười bốn mười lăm tuổi y đã vào doanh nhập ngũ, cả đời cũng lăn lộn trên chốn sa trường, y biết Triệu Tôn khởi binh, chắc chắn sẽ nhiệt huyết sẽ sôi trào, rất muốn vác đao theo hắn ra trận... Nếu không, người không bao giờ uống rượu, cho dù muốn giả bộ say cũng sẽ không kích động đến mức uống nhiều như vậy.
Trần Đại Ngưu thấy nàng trầm mặc, y kêu “ối” lên một tiếng, kéo nàng ngồi xuống.
“Không đúng, nương tử à, nàng mong ta đi đúng không?”
Triệu Như Na lườm y, mím môi cười khẽ.
“Đúng vậy, mong vô cùng, chàng đi rồi, thiếp mới có thể dễ dàng đi tìm đàn ông kiểu như thư sinh ấy.”
Nàng vốn chỉ muốn nói đùa, nhưng Trần Đại Ngưu lại hừ mũi, nhíu đôi chân mày rậm của mình lại, “Mấy tên mặt trắng sao tốt bằng ta được? Ta yêu thương nương tử, không có ý đồ xấu xa, lưng hùm vai gấu, vừa có thể đánh vừa có thể vác, quan trọng là…” Y vểnh môi lên cười, ghé vào tai Triệu Như Na, “Đàn ông bình thường, có khỏe như ta không? Đánh trăm hiệp cũng không biết mệt?”
“...”
Triệu Như Na thấy y nói càng lúc càng vô lại, hai gò má đỏ bừng, nàng đẩy y một cái.
“Không đi thì không đi, ngủ đây.”
“Được, ta cởi y phục cho nàng...” Trần Đại Ngưu vừa nói vừa ôm chầm tới, kéo cổ áo nàng xuống, lực kéo mạnh đến nỗi Triệu Như Na cũng thấy đau lòng cho chiếc áo thu trên người mới may xong còn chưa kịp giặt lần nào.
Đồ con trâu này! Nàng vỗ mạnh vào mu bàn tay y, sau đó tự cởi áo, nằm bên người y, cố ý xụ mặt trách mắng:
“Hôm nay thiếp rất mệt, đừng phá thiếp nữa.”
“Ờ!” Trần Đại Ngưu ngẩn người, thấy hơi thất vọng, nhưng vẫn để tay trên eo nàng, xoa bóp cho đối phương.
Y đâu có rành việc này đâu, lúc ban đầu, Triệu Như Na thấy hơi buồn cười, nhưng y là một người chịu học hỏi, dần dần nắm bắt được ít kinh nghiệm, ấy vậy mà lại thấy hơi dễ chịu thật.
Hai mắt nàng khép hờ, thoải mái rên rỉ.
Nàng rên khá tự nhiên, vốn không có ý gì khác, nhưng khi lọt vào tai của Trần Đại Ngưu thì nó lại toát ra nghìn kiểu phong tình, vạn điều tiêu hồn,
cơ thể y bất giác có phản ứng, làm gì có thể chịu nổi? Nhưng có thể là do thật sự thấy thương nàng, ngoài việc xoa eo cho nàng ra, hai mắt y đỏ ngầu chứ không có thêm bất kì hành động nào khác.
Bên nhau đã lâu như thế, từ lâu Triệu Như Na đã quá hiểu tính tình của y.
Chỉ cần nhìn nét mặt của y, nàng biết ngay đối phương đang có tâm tư gì. Con tim nàng hơi nóng lên, hai mắt khép hờ, hất chiếc chăn đắp trên người, bày ra tư thế cực kì hút hồn, nửa nằm trên gối, mông hơi cong lên, tiếng rên rỉ càng thêm nhu tình, đến nỗi nàng nghe mà thấy hơi đỏ mặt tía tai.
“Hầu gia, chỗ này, chỗ này cũng mỏi…”
“Hả? Đây ư?” Trần Đại Ngưu thở phì phò, cả người như muốn nổ tung, nhưng nương tử chưa kêu ngừng, y cũng không dám ngừng, nương tử mệt rồi, cho dù y muốn cũng không dám manh động; nương tử đang nhức hông, y chỉ có thể cố chịu đựng, tiếp tục xoa bóp cho nàng ấy. Thế nhưng đường cong gợi cảm khiến y tưởng tượng ra đủ điều kia đã đủ làm cho cả người y “cứng” như thép.
“Nương tử, có thoải mái hơn không?”
“Ừm, thoải mái.” Triệu Như Na thấy mình đã mê hoặc y như vậy mà y vẫn bất động, thế là thấy hơi bực bội. Nàng cười nhẹ, xoay nửa mặt lại, nheo đôi mắt trong veo nhìn y, như cười như không.
“Thiếp thấy thoải mái rồi, không biết hầu gia có thấy thoải mái không?”
Trần Đại Ngưu ngẩn người, tim đập loạn xạ, bỗng dưng hiểu ra điều gì đó, máu huyết bỗng chảy ngược, con tim bỗng thấy kích động đến nỗi đầu óc nóng bừng, y bỗng nắm lấy đôi chân trắng nõn của nàng rồi nằm đè lên người đối phương.
“Nhẹ thôi! Ối! Eo của thiếp!”
Trần Đại Ngưu nghe nàng rên lên thì cả người nóng bừng, càng không thể kiềm chế được, như thể bị trúng tà mà muốn nàng, muốn nàng hoàn toàn khuất phục mình để không còn có những suy nghĩ muốn trêu chọc y nữa.
Mặc dù y cũng thích như vậy đấy. Nhưng nàng của lúc này lại khiến y thấy bỗng thấy không an toàn. Y đè lên người nàng, thở hổn hển, ngập ngừng hỏi, “Nương tử thích mấy tên mặt trắng thật à?”
Triệu Như Na bị y giữ chặt, thấy vừa buồn cười vừa tức giận, thế là càng muốn trêu ghẹo y hơn, nàng thở hổn hển sau đó đẩy y ra.
“Tất nhiên là thích rồi…”
“Kiểu như Cố Hoài à?” Không đợi nàng nói xong, Trần Đại Ngưu bỗng giữ hai tay nàng lại, đưa lên đầu, một tay khác nhanh chóng giữ lấy eo nàng…
“Gã có tốt hơn ta không? Hả?”
Triệu Như Na rên khẽ, thở hổn hển, không dám tranh biện với y nữa, khi cơ thể y nhào tới, tiếng nức nở vụn vặt ấy lại càng thêm phần quyến rũ.
“Không tốt bằng… hầu gia… Với thiếp, hầu gia là người tốt nhất.”
“Nương tử...” Cơn buồn bực trong lòng Trần Đại Ngưu tan biến, y thở một hơi thật dài, hưng phấn đến mức máu trong người sôi trào, cố gắng “cày cấy”, miệng thở hổn hển, khó khăn lắm mới thốt lên được một câu.