Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Tình thâm tất có chỗ dùng (3)


trước sau

Sắc mặt của Ô Nhân Tiêu Tiêu rất khó coi, nàng nhìn hắn ta chằm chằm.

Nhưng hắn ta chỉ cười3 nhạt, hướng đôi mắt trong veo như trẻ con về phía nàng, “Nàng có ơn cứu mạng, có đức tái sinh với2 Triệu Tôn. Nhưng nàng đoán xem, hắn có quan tâm đến nàng chút nào hay không?”

Hắn ta nói 0xong liền phất áo đứng dậy rời đi.

“Bãi giá Lê Hương Viện.”

Tuy cái tên Lê Hương V0iện này nghe có hơi hướng phong trần, nhưng nó lại là nơi ở của Cố quý nhân Cố A Kiều.

Khi3 Triệu Miên Trạch đến, Cố A Kiều đang nằm trên giường lau nước mắt, than khóc cho cuộc sống hậu cung đầy bi ai của mình.

Hai năm nay, cho dù nàng ta có tâm tư gì, Triệu Miên Trạch đều không ngó ngàng đến. Hai năm nay, cho dù nàng ta có dùng bao nhiêu thủ đoạn, hắn ta cũng vờ như không thấy.

Nàng ta không thể nào hiểu được, xét về vóc dáng, về dung mạo, xét về khả năng mê hoặc đàn ông, nàng không hề thua kém đám phi tần trong hậu cung, thậm chí còn giỏi hơn nhiều người phụ nữ khác… Nhưng hắn ta thà sủng ái người khác, chứ không muốn nhìn nàng ta dù chỉ một lần.

Trên đời này, có đàn ông không thích mỹ sắc thật ư?

Nhưng lúc trước Sở Thất đâu có nói như vậy!

“Bệ hạ giá đáo...!”

Một giọng nói chói tai như gà trống truyền vào khiến nàng ta kinh ngạc đến mức thiếu điều nhảy dựng lên. Người đàn ông hai năm qua chưa bao giờ bước vào nơi này dù chỉ nửa bước, vì sao đột nhiên lại đến đây?

Cố A Kiều vội vàng đứng dậy, vốn định rửa mặt chải đầu sửa soạn một chút, nhưng nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần, nàng ta biết đã không còn kịp, thế là chỉ lấy một ít sáp bôi lên tóc.

Nhưng sau đó, khi nhìn thấy gương mặt tái nhợt trong gương, nàng ta nghĩ ngợi rồi thả vài ngọn tóc xuống, che nửa vầng trán, để cho dáng vẻ của mình trông tiều tụy hơn.

Nàng ta bước ra cửa điện, hơi khom người xuống.

“Thần thiếp không biết bệ hạ giá lâm, không kịp nghênh tiếp, xin bệ hạ tha tội!”

Triệu Miên Trạch nhìn nàng ta từ trên cao.

Gương mặt này, trắng thật, trắng hơn bất kì người phụ nữ nào hắn ta từng gặp.

Cho dù lúc này trắng đến mức không còn một giọt máu nhưng trông vẫn đáng thương.

Không thể không nói, nàng ta đúng là một người đẹp, đáng tiếc… hắn ta không hưởng dụng được.

“Đứng dậy đi.”

Hai chữ “đứng dậy” đầy lạnh lùng của thiên tử lại đổi lấy được muôn vàng tiếng tạ ơn trong Lê Hương Viện. Tiếp đó, ai pha trà thì pha trà, ai châm nước thì châm nước, kẻ nào lau bàn thì lau bàn, kẻ nào nịnh hót thì cứ việc nịnh hót, bận rộn trong vui vẻ và hăng say.

Nhưng Triệu Miên Trạch không phải đến tận hưởng cuộc sống chốn hậu cung.

“Được rồi!” Hắn ta lên tiếng, “Các ngươi lui ra đi.”

“Vâng thưa bệ hạ.”

Các cung nữ thái giám không dám nhìn thêm, nối đuôi nhau lùi ra. Cố A Kiều nghe thấy sự lạnh lùng trong giọng nói của Triệu Miên Trạch, nàng ta giật mình, không dám ngây thơ cho rằng hắn ta đến để mình “hầu hạ”.

“Nàng thêu đẹp lắm.”

Tiếng cười khẽ của Triệu Miên Trạch làm Cố A Kiều giật mình. Trước ánh mắt trào phúng của hắn ta, nàng ta cảm thấy mồ hôi lạnh chảy đầy sống lưng thấm ướt y phục.

“Tay chân thần thiếp thô kệch, chỉ biết may vá chút đỉnh, để bệ hạ phải cười chê rồi.”

“Cái nàng biết, e không chỉ chút đỉnh.”

“Bệ hạ… quá khen rồi.”

Nhìn dáng vẻ sợ hãi bất an của nàng ta, Triệu Miên Trạch cười, “Hai năm trước, nàng còn biết dùng chiêu bắt ve, báo tin hoàng hậu mang thai cho trẫm, hơn nữa còn biết lấy chuyện đó ra đòi trẫm ban ân điển, có được thân phận quý nhân này, giờ đây nàng tỏ ra khiêm tốn trước mặt trẫm là có ý gì đây?”

Nghe hắn ta nhắc đến chuyện cũ, Cố A Kiều giật mình, không biết rốt cuộc hắn ta muốn làm gì, chỉ quỳ xuống trước mặt hắn ta, hai mắt rưng rưng, khóc lóc trong chua xót.

“Bệ hạ minh giám, thần thiếp khi ấy nhận ân huệ của hoàng hậu... Nhưng thần thiếp
xuất thân từ con nhà gia giáo, tuy thân thiết với hoàng hậu nhưng không thể chấp nhận được chuyện nàng ấy không giữ đức hạnh phụ nữ, mang thai nghiệt chủng của người khác, coi thường uy nghiêm của bệ hạ...”

“Còn việc thần thiếp xin ân điển từ chỗ bệ hạ, không vì điều gì khác mà chỉ vì năm xưa khi lần đầu gặp ở Nguyên Lâm Đường, thần thiếp đã phải lòng khí khái anh tuấn của người, từ đó không thể nào quên được nên mới cả gan xin được ở lại bên cạnh bệ hạ. Thần thiếp không có ý đồ nào khác, chỉ mong có thể thường được nhìn thấy dung nhan của người, thì kiếp này đã không còn gì hối tiếc.”

Khung cảnh này, tình cảm sâu đậm này, bất kì người đàn ông nào cũng sẽ động lòng.

Triệu Miên Trạch nhìn Cố A Kiều than khóc đáng thương, nhưng hắn ta vẫn đứng im như tượng. Thậm chí sắc mặt vẫn bình lặng như tờ, trong đôi mắt vốn ấm áp ấy, không biết từ khi nào đã biến thành hai lưỡi đao băng, khiến Cố A Kiều kinh hãi trong lòng.

“Bệ hạ… những gì thần thiếp nói đều là thật”

Nàng ta nghẹn ngào còn Triệu Miên Trạch thì lại trầm mặc.

Một lúc sau, hắn ta bỗng dưng thở dài.

“Nàng đã quá xem thường nàng ấy.”

Cố A Kiều ngẩn ra, ngẩng đầu lên hỏi, “Ý bệ hạ là sao?”

Triệu Miên Trạch cười nhạt, “Ngươi tưởng rằng mấy trò vặt vãnh của mình có thể thoát khỏi con mắt của nàng ấy à? Ngươi cho rằng nàng ấy không hề nghi ngờ là do ngươi động tay động chân ư?”

Cố A Kiều nín thở, con tim như ngừng đập.

Trong điện im lặng như tờ.

Triệu Miên Trạch nhìn khuôn mặt lúc trắng lúc xanh của Cố A Kiều, một tia sáng lạnh lùng lóe lên trong mắt hắn ta, “Đồ đàn bà ngu xuẩn! Ngươi nghĩ lại xem, rõ ràng là nàng ấy đã biết ngươi phản bội, vì sao vẫn đối xử với ngươi tốt gấp đôi? Vì sao vẫn cho ngươi đi theo vào cung? Còn nữa, vì sao ngươi có nhan sắc như thế nhưng trẫm lại không muốn chạm vào ngươi? Ngươi đã từng nghĩ qua chưa?”

Ba câu hỏi “Vì sao”, câu sau nặng nề hơn câu trước.

Cố A Kiều vừa thẹn vừa giận, đỏ mặt tía tai, trong lòng hoảng loạn.

Nếu Sở Thất thật sự biết là do mình làm thì trong những ngày sắp xuất giá, vì sao nàng ta lại chăm sóc cơ thể cho mình, trị liệu bằng hương thơm, dạy mình kỹ năng mê hoặc, dạy mình trở thành một người phụ nữ mà mọi đàn ông đều yêu thích... Nàng ta làm thế, rốt cuộc là vì điều gì?

“Nàng ấy muốn ngươi mê hoặc trẫm…”

Triệu Miên Trạch đã trả lời cho sự thắc mắc trong lòng Cố A Kiều, nhưng sau đó lại cười lạnh.

“Nhưng nàng ấy cũng quá xem thường trẫm... Không, nàng ấy đã quá xem thường tình cảm của trẫm dành cho nàng ấy... Tình cảm này, sao có thể bị lay động bởi hạng ‘dung chi tục phấn’ như ngươi được!”

Trên thế gian này, không có từ nào độc địa hơn khi chửi thẳng một người phụ nữ là “dung chi tục phấn”. Nhưng Triệu Miên Trạch là hoàng đế, Cố A Kiều là phi tần, hắn ta muốn nói nàng ta thế nào thì nói, không cần phải đắn đo gì hết.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện