Sáng sớm ngày mai hắn còn phải quay về đại d3oanh, chuẩn bị tiến công Cư Dung Quan.
2
Người bình thường đều hiểu rõ rằng, tro0ng những lúc như thế này, thực ra hắn không0 nên quay về. Nhưng hắn không thể nói ra đư3ợc là vì sao, ý niệm trong lòng quá mãnh liệt, mãnh liệt đến mức hắn có thể bỏ lại mười vạn đại quân, trở về thành thị an ninh này.
Có thể nhìn thấy vợ và con gái trước trận chiến mới có thể phát huy tốt tài năng được.
Hắn tự an ủi bản thân mình như vậy, rồi thúc ngựa phi nhanh trên đường phố lớn, tiếng vó ngựa kêu cồm cộp, không bao lâu sau đã đến phủ Tấn vương. Người canh cổng nhìn thấy hắn thì giật mình kinh hãi, sau đó sắc mặt lộ rõ vẻ vui mừng, định vào trong thông báo.
Triệu Tôn ngăn gã lại.
A Thất và con đang nhớ nhung hắn, hắn muốn cho hai mẹ con họ một niềm vui bất ngờ.
Biết lúc này Hạ Sơ Thất đang ở trong bếp, hắn không mang theo bất cứ ai, chỉ một mình giẫm lên nền đá xanh đã bị mưa ngấm ướt hết, đi thẳng về phía nhà bếp.
Còn chưa lại gần đã ngửi thấy mùi thơm đồ ăn, còn có cả mùi khói lửa thuộc về gia đình, nhàn nhạt, thoang thoảng, vô cùng dễ chịu... Hắn nghĩ, nếu một ngày kia không còn có chiến sự nữa, bốn biển thái bình, hắn và A Thất sẽ dẫn con của họ đi, có thể sống một cuộc sống bình dị trong chốn khói lửa nhân gian như vậy thì đã là hạnh phúc lớn nhất của đời người rồi.
Trong nhà bếp, Tiểu Bảo Âm đang bật cười khanh khách, chọc chú cáo nhỏ.
“Hồ Nhi, nhảy cao lên một chút. Nhảy cao, cho ngươi ăn!”
“Grừ...”
Hồ Nhi kêu lên sợ hãi, âm thanh đó nghe có vẻ không khác mấy so với chó con.
“Ha ha, Hồ Nhi ngã rồi, ngã rồi...”
Tiểu Bảo Âm lại bật cười, tiếng cười non nớt, trong sáng, vô cùng vui vẻ. Trong lòng Triệu Tôn dâng trào cảm xúc, cảm thấy có thể bảo vệ sự an toàn và hạnh phúc cho họ, cho dù lấy tính mạng ra đổi cũng rất xứng đáng.
“Bảo Âm, cẩn thận một chút, con cầm đuôi nó, lát nữa nó sẽ cắn con đó.”
Lại một giọng nói nữa truyền vào tai, Triệu Tôn vô thức dừng bước chân lại. Giọng nói đó mềm mại, dịu dàng, giống như ma âm, mang theo tình cảm ấm áp.
Hắn nhìn bóng dáng mơ hồ đó qua lớp giấy cửa sổ mỏng manh, nghe tiếng cười bên trong cửa sổ, hắn giơ tay lên sờ râu trên mặt mình, bỗng không có dũng khí để bước vào bên trong.
Nếu để A Thất và Bảo Âm nhìn thấy dáng vẻ lôi thôi lếch thếch này của hắn, liệu họ có chê hắn không?
Hắn có nên về phòng tắm rửa, thay quần áo rồi mới tới hay không?
Có người đứng ngoài cửa sổ nhưng Hạ Sơ Thất không hề phát hiện ra.
Lúc này đang là thời gian nàng nấu cơm.
Cho dù nàng có vui hay không, có bằng lòng hay không, nhưng kể từ khi nàng chém rằng “biết làm một trăm hai mươi tám món ăn ngon” đến giờ, nàng đã bất đắc dĩ trở thành đầu bếp ngự dụng của Tiểu Bảo Âm, cũng biến thành đại sư nấu nướng. Xào, chiên, hầm, sao, ninh, luộc, nấu, hấp cách thủy, kiểu nào cũng có.
Cũng vì thế mà nàng đã khiến cho khẩu vị của Tiểu Bảo Âm trở nên rất khắt khe.
Ngoài đồ ăn nàng làm ra, đồ ăn người khác làm, cô bé đều không chịu nếm thử.
Tuy lần nào tiểu nha đầu này cho thức ăn vào miệng cũng đều vui vẻ hô lên: “Nương tuyệt quá, đồ ăn nương làm là ngon nhất”, nhưng khi Hạ Sơ Thất nhìn đôi mắt đen láy lúng liếng đó của cô bé thì lúc nào cũng có cảm giác mình bị gài bẫy.
Cô bé này rốt cuộc là cảm thấy nàng làm đồ ăn ngon
thật hay đang bẫy nàng đây?
Trực giác nói cho nàng biết, đáp án là vế sau.
Nhưng nghĩ tới độ tuổi của Tiểu Bảo Âm, nàng lại cảm thấy là vế trước.
“Ôi...”
Vén tay áo lên, nàng xoa mặt thật mạnh, thở dài không ngớt.
Hai đầu bếp phụ việc trong nhà bếp thấy nàng âu sầu như vậy, trong lòng cũng thấy nặng nề, không thể không cắn răng tiến lên hỏi, “Vương phi, hay là người nghỉ ngơi chút đi? Để nô tài làm cho.”
“Không cần đâu.” Hạ Sơ Thất liếc nhìn Tiểu Bảo Âm, đúng lúc chạm phải ánh mắt “tha thiết” của cô bé, suy nghĩ lười biếng bỗng tan hẳn đi, nàng chép miệng, khẽ nói: “Hai ngươi làm phụ cho ta là được rồi, này, rửa sạch thịt heo ở chỗ kia, cắt ra, rồi mang hai cái nấm hương qua đây, cắt thành sợi nhỏ, phải thật nhỏ đấy...”
“Vâng, vâng.”
Đầu bếp vui vẻ đáp lại rồi ai làm việc nấy. Nhưng khi họ vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Hạ Đình Cán đứng ở cửa phòng bếp. Mái tóc hoa râm của ông lão rối bời dính trên đầu như rơm rạ, y phục trên người cũng giống như được trát một lớp bùn, dáng vẻ nhếch nhác, nhìn thế nào cũng không giống như nhạc phụ của vương gia.
“Suỵt...”
Thấy Hạ Sơ Thất không quay đầu lại, cũng không phát hiện ra mình, Hạ Đình Cán đắc ý mỉm cười, nháy mắt ra hiệu với đầu bếp rồi rón rén bước vào.
“Ta đến lấy đồ... đừng nói cho nó biết.”
Ông chỉ vào bóng lưng Hạ Sơ Thất, dè dặt đi đến bên cái lồng bàn cạnh bếp rồi mở ra, xách một con gà béo mập ở bên trong lên, sau đó co giò chạy.
Đầu bếp sửng sốt.
“Lão gia, người… làm gì vậy?”
Hạ Sơ Thất vốn không nghe thấy. Nhưng thấy đầu bếp bỗng nhiên cứng đờ, bầu không khí kỳ quặc đã thu hút giác quan thứ sáu của nàng.
Nàng chợt quay phắt đầu lại.
“Đứng lại!”
Hạ Đình Cán cứng đờ người, dừng bước, vẻ mặt đau khổ quay lại nhìn nàng.
Hằng ngày Hạ Sơ Thất đều chữa trị và giao tiếp rất nhiều với ông, nhưng không biết vì sao nàng và ông không thân thiết lắm, ngược lại ông lão này rất hòa hợp với hòa thượng Đạo Thường, cả ngày ở bên nhau như hình với bóng, giống như huynh đệ tình thâm.
Thế nhưng, có Hạ Sơ Thất điều trị nên sức khỏe của ông cũng khá lên nhiều, mập mạp hơn, cũng trắng hơn. Song, dáng vẻ của ông lúc này nhìn còn thảm hơn cả lúc chưa vào phủ Tấn vương, Hạ Sơ Thất không nhịn được chau mày, nhăn mặt.
“Cha, cha muốn ăn gì thì cứ nói một tiếng, sao lại lén lút đi lấy thế này?”
Hạ Đình Cán trợn trừng hai mắt, một tay xách con gà, một tay vuốt râu, “Sao có chuyện đó được, lão phu lén la lén lút lấy đồ ăn bao giờ? Lão phu quang minh chính đại bước qua cửa, tự lấy từ trong lồng bàn ra.”
Bệnh của ông đã khá hơn nhiều, ăn nói cũng dứt khoát hơn, nhưng ông vẫn không nhận ra con gái của mình.