Lan Tử An dẫn binh đóng quân ở huyện Bá đã vài ngày, nhưn3g ngoài theo võ tướng học cách luyện binh thì gã chỉ the2o tướng sĩ của Thần Cơ Doanh học cách sử dụng vũ khí, kh0ông hề phái viện binh, cũng không xuất chiến. Gã vẫn giố0ng như một tú tài đọc sách bình thường, ngoài học tập ra3 thì vẫn chỉ học tập, đối với quân Tấn thì nhẹ nhàng, đối với tướng sĩ quân Nam thì ấm áp như gió xuân, khiến cho mọi người không hiểu rốt cuộc gã định làm gì.
Suốt mấy ngày này, trước mặt quân Tấn, quân Nam gần như không chịu được dù chỉ một đòn, điều này đã khiến tướng sĩ quân Nam bắt đầu sinh lòng sợ hãi và muốn rút lui, lòng quân dần tan rã, tiếng oán than ngập trời dậy đất, nhưng quân của Lan Tử An lại hoàn toàn ngược lại. Tuy gã chưa đánh một trận nào nhưng lại có thể khiến quân đội Bắc Bình vốn đã binh tàn tướng bại trở nên hăng hái, vẫn duy trì trạng thái tràn đầy sức chiến đấu, trên chiến trường phương Bắc hôm nay, bọn họ cũng là nhánh quân đội mạnh mẽ nhất của quân Nam.
Gã không động tới Triệu Tôn, Triệu Tôn cũng trước sau như một, không động tới gã.
Hai người cứ giằng co như vậy, Lan Tử An trơ mắt nhìn Triệu Tôn ăn một hơi hết thành trấn này tới thành trì khác mà vẫn không hề có động thái gì, hôm nay bọn họ tới tấn công Cư Dung Quan, gã lại phái một sứ giả tới thế này, mục đích chắc chắn không đơn giản.
Triệu Tôn giơ tay lên, “Mời vào.”
Lính liên lạc truyền lời xuống dưới, không bao lâu sau, một nam tử tuấn tú nhanh chóng bước vào, ôm quyền quỳ gối hành lễ.
“Mạt tướng Chu Chính Tường, tham kiến Tấn vương điện hạ.”
Hai quân đối địch ta sống ngươi chết mà vẫn duy trì lễ tiết, Lan Tử An quả nhiên không giống người thường.
Triệu Tôn khẽ nheo mắt lại rồi lạnh lùng cất giọng, “Mời sứ giả ngồi.”
“Mạt tướng không dám...” Chu Chính Tường không ngồi xuống, thậm chí còn không ngẩng đầu lên nhìn hắn mà chỉ hơi khom người, hai tay cẩn thận dâng lên một phong thư, kính cẩn nói: “Đây là thiệp khiêu chiến mà Lan thượng thư gửi điện hạ.”
Gửi thiệp khiêu chiến vào lúc này là có ý gì, trong lòng Triệu Tôn hiểu rất rõ điều này.
Hiện giờ, ở vùng Bắc Bình này chỉ còn một trận đánh ác liệt ở Cư Dung Quan mà thôi.
Lan Tử An khiêu chiến là muốn khiêu chiến ở đâu... Đương nhiên là thành Bắc Bình rồi.
Nếu đại bộ phận binh lực của hắn đều tập trung vào Cư Dung Quan thì đương nhiên binh lực ở thành Bắc Bình sẽ trống rỗng. Nếu hắn không tập trung hỏa lực thì chắc chắn sẽ không gặm được khối xương cứng như Cư Dung Quan. Hơn nữa, mười lăm vạn quân phòng thủ giờ vừa phải mài đao canh chừng Bắc Địch vừa phải canh chừng động tĩnh mơ hồ của Ngột Lương Hãn, nay lại phải tìm cách để giải quyết tận gốc tên Lan Tử An đang muốn rút củi dưới đáy nồi kia...
Quả là náo nhiệt!
Triệu Tôn hừ lạnh một tiếng, liếc nhìn Chu Chính Tường, “Nói cho Lan thượng thư biết, bổn vương đương nhiên sẽ ứng chiến.”
Chu Chính Tường giống như thở phào một hơi, hai bàn tay nắm chặt thành quyền cũng buông ra nhưng gã vẫn cúi thấp đầu.
“Lan thượng thư còn muốn mạt tướng thay ngài ấy truyền đạt sự ngưỡng mộ, kính trọng của mình đối với Tấn vương điện hạ, ngài ấy còn nói... nếu điện hạ bằng lòng ứng chiến, thì mạt tướng hãy khấu đầu với điện hạ ba cái để bày tỏ sự tôn kính đối với khí phách anh hùng của điện hạ. Lan thượng thư còn nói, lần này ngài ấy đưa thiệp khiêu chiến thật sự cũng là cực chẳng đã, hôm qua ngài ấy nhận được thủ dụ và kiếm của thiên tử từ kinh sư phái tới nên chỉ có thể thay trời hành động.”
Thì ra Lan Tử An đợi lâu như vậy là vì muốn chờ thời khắc này?
Rõ ràng là muốn chia một chén canh, còn phải là một chén canh thật ngon, vậy mà còn nói kiểu như là mình bất đắc dĩ lắm, không thể không nói, bụng thư sinh... đúng là cong cong vẹo vẹo muôn lối.
Triệu Tôn lạnh lùng quét mắt nhìn Chu Chính Tường, mặt không đổi sắc. Chu Chính Tường cũng là một người thuộc phái hành động, vừa dứt lời, gã đã quỳ rạp xuống và cung kính dập đầu ba cái.
“Công vụ quân doanh bận rộn, mạt tướng xin phép cáo từ, mong điện hạ bảo trọng!”
Nhìn gã vội vã rời đi như chạy trối chết, khóe môi mím chặt của Triệu Tôn khẽ nhếch lên.
“Xin Chu tướng quân dừng bước.”
Chu Chính Tường như bị quỷ kéo cổ lại, toàn thân gã trở nên cứng ngắc.
Mồi
hồi lâu sau, gã mới xoay đầu lại, vẻ mặt tái nhợt, trên trán đổ đầy mồ hôi.
“Điện hạ còn chuyện gì muốn phân phó?”
Triệu Tôn thấy vẻ mặt hoảng hốt của gã thì ánh mắt hơi lóe.
“Sao Chu tướng quân lại sợ bổn vương như vậy?”
“Không phải là sợ, mà là… là... ngưỡng mộ.” Chu Chính Tường nâng tay áo lau mồ hôi lạnh trên trán, nhìn ánh mắt thâm thúy sáng quắc của Triệu Tôn, gã lại quanh co bổ sung thêm một câu, “Hôm nay ở khắp phủ Bắc Bình này, có ai mà không khen ngợi Tấn vương điện hạ dũng mãnh thiện chiến? Đương nhiên, mạt tướng cũng vậy. Năm đó, ở Kim Xuyên Môn, mạt tướng đã được thấy uy phong của điện hạ. Hôm nay gặp lại, uy phong của điện hạ không hề suy giảm so với năm đó, mạt tướng càng thêm ngưỡng mộ, vậy nên… vậy nên mới hoảng sợ.”
Giống như giờ mới nhận ra năm đó gã chính là tướng thủ thành ở Kim Xuyên Môn, Triệu Tôn bừng tỉnh rồi gật đầu, hoàn toàn tiếp nhận “sự ngưỡng mộ” của gã, khóe môi khẽ nhếch lên như đang cười nhưng giọng nói của hắn lại lạnh giá tới cực điểm.
“Năm đó, lúc ở Kim Xuyên Môn, Chu tướng quân đã may mắn tránh được một kiếp, chỉ mong lần này ngươi vẫn sẽ may mắn như vậy.”
Từ lúc Triệu Tôn khởi binh tới nay, hắn một đường quét ngang khắp chiến trường phương Bắc, khí thế như lửa, trận nào cũng toàn thắng, vì thế nên nhiều tướng lĩnh thủ thành không chờ hắn phát động tổng tiến công toàn diện đã vội dựng cờ trắng đầu hàng. Những chuyện này, Chu Chính Tường đương nhiên đều biết, đồng thời cũng đã chuẩn bị tâm lý. Nhưng chỉ trong chớp mắt, khi gã mắt đối mắt với ánh nhìn lạnh giá của Triệu Tôn thì chân như nhũn ra.
“... Điện hạ, xin ngài giơ cao đánh khẽ.”
Triệu Tôn đã bày ra thế trận như vậy, trận chiến ở Cư Dung Quan nhất định sẽ nổ ra. Cả ngày Hạ Sơ Thất bận rộn ở doanh trại thương binh nên không cảm nhận được hình ảnh nhiệt huyết và sự đối chọi gay gắt này, nhưng nàng có thể cảm nhận được hương vị của chiến trường. Quen thuộc, lạnh giá, không có mùi vị và hình dáng cụ thể nhưng lại có thể khiến hô hấp của con người ta cẳng thẳng, máu huyết trào dâng, khắp người hưng phấn đến khẩn trương.
Từ lúc Triệu Tôn tuyên bố khởi binh, cửa thành của Cư Dung Quan đã đóng lại, ban hành giới nghiêm.
Trong và ngoài cổng thành, ngoài những binh sĩ mặc giáp, cầm đao ra thì chỉ có vài lưu dân đang cố gắng tránh né chiến loạn. Bọn họ vội vàng đưa lợn, dẫn bò, mang theo tay nải và dẫn con cái đi, không biết muốn tới nơi nào để sinh sống.
Đường sá tiêu điều, dân cư thưa thớt.
Đây đã là lần thứ ba Hạ Sơ Thất đến nơi đây để chờ đợi.
Nàng muốn tìm Lý Mạc nhưng lại không thể đi vào thành, chỉ có thể đứng ở đây ôm cây đợi thỏ.
Gió thu xào xạc luồn vào tay áo nàng lạnh giá. Nàng đứng ở đầu gió khoảng một canh giờ, trên đường có ba, bốn chiếc xe ngựa đi ngược chiều nhưng vẫn không có người mà nàng muốn tìm.
Nàng xoa xoa bàn tay, thất vọng bĩu môi, quay đầu lại gọi Giáp Nhất vẫn luôn đi bên mình.
“Đi thôi, ông chủ Giáp, chúng ta về thôi.”
“Không đợi nữa sao?” Giáp Nhất thấy hành động của nàng thì không ủng hộ, nên trong giọng nói hắn ta có vài phần trào phúng.
Hạ Sơ Thất giống như không nghe thấy hắn ta nói mà chỉ cười tủm tỉm và liếc nhìn hắn ta.
“Không phải là không chờ nữa, mà là chờ không nổi nữa rồi, công việc trong doanh trại thương binh còn đang bề bộn.”