“Nàng ấy đi rồi?”. “Vâng.” Trần Cảnh cụp mắt: “Thuộc hạ đã dặn, không phải đuổi theo nữa.”
Triệu Tôn “ừ” một tiếng, ngồi lại xuống ghế La Hán, nghịch những quân cờ lộn xộn thành một đống, vẻ mặt thờ ơ, nói:
“Sai2người đi thăm dò xem Lan Đẩn kia đã xảy ra chuyện gì?”
“Điện hạ.” Trần Cảnh nhận lệnh này, nhưng ngập ngừng: “Thuộc hạ tưởng lần trước đốt xong phòng chứa củi thì điện hạ và nàng ta đã vạch rõ ranh giới.”8“Vạch rõ rồi?” Triệu Tôn nhẹ giọng hỏi ngược lại, hờ hững liếc Trần Cảnh một cái, trong mắt không hề có cảm xúc gì. “Giờ thì không rõ.” Trần Cảnh trước nay không hiểu rõ tính tình của Triệu Tổn. Lúc này,6nhìn sắc mặt hắn âm trầm, Trần Cảnh càng không hiểu hắn có tâm tư gì với Sở Thất.
Từ khi được đương kim Thánh thượng đích thân phong làm võ trạng nguyên, tất cả ngày tháng của Trần Cảnh đều là của Triệu3Tôn. Trần Cảnh theo cạnh Triệu Tôn như hình với bóng. Những năm qua, từ bắc chí nam, từ trong quân đội đến kinh sự, Trần Cảnh biết con người Triệu Tôn có thể gọi là cứng nhắc, xưa nay không thể làm5nhưng chuyện trái với luân thường đạo lý, càng không có khả năng có sự thất thổ và khác thường như ngày hôm nay.
Trần Cảnh luôn ít lời, nhưng y cảm thấy không thể không nhắc một câu.
“Gia, thuộc hạ cho rằng ngài không thích dính vào vòng xoáy của vụ án tiền Ngụy quốc công. Thân phận của Hạ Thất tiểu thư này thực sự... không hợp với điện hạ cho lắm. Dù ngài chỉ nhận nàng ấy làm thị thiếp, giấu trong hậu viện phủ Tấn vương cả đời, nhưng một khi bị người ta phát hiện ra thân phận nàng ta, về tình về lý, ngài đều sẽ bị người đời cười nhạo, mắng chửi sau lưng.” Triệu Tôn ngẩng đầu, đôi mắt lạnh lẽo nhìn qua, chợt trầm giọng:
“Nàng ấy không phải Thất tiểu thư nhà họ Hạ.”
“Điện hạ, nàng là ai, trong lòng ngài biết rõ hơn ai hết.” Trần Cảnh là một kẻ vô cùng cố chấp, hoặc có thể gọi là cứng nhắc. Ngoại trừ trung thành, còn lại vẫn là trung thành.
Chuyện của Sở Thất, cho tới nay toàn do y điều tra.
Bởi vậy, y biết rõ hơn bất cứ ai, Sở Thất chính là Thất tiểu thư của phủ Ngụy quốc công.
Rất nhiều người biết chuyện xảy ra năm đó. Khi tiền Ngụy quốc công là Hạ Đình Cán vì mưu phản bị diệt môn, ông ta không bảo vệ con trai và cháu trai mà dùng một lệnh bài miễn tội chết khắc chữ “Khai Quốc Phụ Vận” để đổi lại một mạng của con gái mình là Hạ Sở. Chỉ có số ít mấy vị khai quốc phụ thân mới có tấm lệnh bài miễn tội chết ấy. Tuy lệnh bài có quy định không thể tha cho tôi mưu phản, nhưng đương kim Thánh thượng niệm công trạng không ai bằng của Hạ Đình Cán, và niệm tình con cháu ông ta đã chết cả chỉ còn lại duy nhất một con gái, thực sự đáng thương, nên không chỉ đồng ý với lời thỉnh cầu này của ông ta, mà còn cho em trai của Hạ Đình Cán là Hạ Đình Đức kế thừa tước vị Ngụy quốc công, thậm chí không bạn chỉ xóa bỏ hôn sự giữa Hạ Sở và cháu trai Triệu Miên Trạch, Sau khi xử lý xong vụ án, trán con gái nhà họ Hạ kia bị xăm rồi được gửi cho nhị thúc nàng ấy nuôi, cũng chính là nhà của Ngụy quốc công đương nhiệm - Hạ Đình Đức. Không ngờ, một đêm trước ngày đại hôn của nàng ấy với Triệu Miên Trạch, Hạ thị nữ kia đột nhiên biến mất.
Trên đường tới trạm dịch Thanh Cương lúc trước, khi Phạm Thị chứng thực trên trán Sở Thất có khắc chữ thì bọn họ đã nghi ngờ thân phận của Sở Thất, cộng thêm mấy lần Đông Phương Thanh Huyền giày vò, tổng hợp với kết quả điều tra của Trần Cảnh, xem như thân phận của Sở Thất đã được xác thực. Theo lý mà nói, biết được chân tường, với thân phận Tấn vương điện hạ thì không nên khuấy vào vũng nước đục ấy nữa, nhưng bây giờ tính là thế nào đây?
Trần Cảnh hít một hơi, quỳ một gối xuống. “Xin điện hạ nghĩ lại, Sở Thất thực sự là Hạ thị nữ, vợ chưa cưới của Hoàng trưởng tôn.” Triệu Tôn híp mắt, do dự một chốc mới lạnh nhạt nói: “Bản vương nói nàng ấy không phải thì chính là không phải.” Trần Cảnh ngẩng đầu nhìn hắn, lặng im một lát, rồi cuối cùng mới bất đắc dĩ thở dài:
“Vâng! Thuộc hạ đã biết!”
Nói đoạn, Trần Cảnh định ra ngoài, nhưng Triệu Tôn lại gọi y lại. “Ngày mai trước khi lên đường, dẫn nàng ấy tới.”
Hạ Sơ Thất lợi dụng lựu đạn khói để chạy ra ngoài lần nữa.
Tất nhiên, nàng không biết lần này là Triệu Tôn nới tay. Nhưng tình hình hiện tại đã rõ ràng rồi, nếu nàng đã bị “thiêu chết” trong vụ cháy phòng chứa củi, mà hắn cũng không nói rõ là nàng “sống lại”, vậy thì cứ coi nàng bị chết cháy thật rồi đi, cũng xem như là một kết thúc cho vụ đó.
Không có người đuổi theo sau, nàng vịn đầu gối nhìn đường phố vắng lặng, trong lòng nặng trĩu.
Không tìm thấy Lan Đần, hành động tối nay của nàng coi như thất bại.
Càng thất bại hơn là, không hiểu vì sao suýt nữa thất thân, làm thị thiếp của người ta. Ban đầu, nàng tưởng Triệu Tôn bắt Lan Đần là để ép nàng xuất hiện, muốn áp giải nàng về kinh xét xử. Tuy nhiên, tối nay hắn lại tha cho nàng, vậy là đủ chứng minh hắn không cần uy hiếp nàng, Lan Đần không có giá trị, Triệu Tôn đương nhiên không có lý do giữ Lan Đần không thả.
Thế này thì sự việc càng thêm rối rắm.
Lan Đần không ở chỗ Triệu Tôn, rốt cuộc là bị ai dẫn đi?
Ở thôn Lưu Niên, chính mắt nàng trông thấy một đám quan binh. Tên lính canh trong trạm dịch kia còn bảo là xe ngựa của điện hạ. Điện hạ, điện hạ, nàng thẩm nhẩm mấy lượt, trong đầu chợt lóe sáng. Không lẽ “điện hạ” đó là chỉ Ninh Vương Triệu Tích?
Chuyện có vẻ càng trở nên phức tạp hơn.
Vỗ mạnh lên mặt một cái, tâm trạng của Hạ Sơ Thất không tốt lắm, nàng bước chậm lại, hóng gió sông. Bầu trời đêm ở huyện
Ba rất quang đãng. Mấy ngôi sao thưa thớt treo trên bầu trời. Một số thuyền đánh cá bên bờ sông có thắp đèn, lay động trên mặt nước như đang trôi nổi bồng bềnh, đẹp cực kỳ. Gió sông lướt qua mặt, lành lạnh nhưng không phải cái lạnh thấu xương mà giống hệt gió bên sông Thanh Lăng. Mảnh trăng lưỡi liềm trên đỉnh đầu vẫn lặng lẽ nhìn nàng đi bộ một mình.
Lúc nàng về đến quán trọ thì họ đã đóng cửa.
May mà chủ quán rất tốt, nàng gõ cửa bước vào, người nọ cũng chẳng hỏi gì, liền cầm đèn đưa nàng về phòng đã đặt. Trong phòng vẫn thắp đèn dầu, rõ ràng là Lý Mạc đang chờ nàng. Hạ Sơ Thất đẩy cửa vào. Lý Mạc ngồi lặng lẽ trên chiếc ghế bên cái bàn vuông.
Một thanh đao thép tỏa ánh sáng lạnh để giữa bàn, đây là chuẩn bị trước khi hai nàng hành động.
“Này, chưa ngủ hả?” Hạ Sơ Thất cười hì hì đánh tiếng. Xưa nay tính nàng lạc quan nên tâm trạng hồi phục rất nhanh.
Lý Mạc ngẩng đầu nhìn sang, trong ánh mắt lờ mờ ánh nước.
“Ngươi về rồi? Ta đang đợi ngươi.”
Hạ Sơ Thất gật đầu “ừ” một tiếng, cong môi, ngồi xuống chiếc ghế đối diện Lý Mạc. Nàng khát đến độ như thể mấy trăm đời chưa uống nước, nhấc ấm nước trên bàn lên, ngửa đầu, dốc ừng ực mấy ngụm to vào mồm. Uống đã miệng, tưới đẫm dạ dày, tưới đâm tim rồi, nàng mới chép miệng, nhìn về phía Lý Mạc.
“Này, ngươi sao thế? Tâm trạng không tốt lắm, bị thiệt à?”
Lý Mạc lắc đầu, hồi lâu không trả lời, quan sát Hạ Sơ Thất rất lâu.
“Ngươi là Sở Thất?”
“Ừ.” Hạ Sơ Thất khó hiểu: “Chẳng phải cho ngươi biết rồi à? Sao?”
Lý Mạc nhíu mày hỏi tiếp: “Ngươi họ Hạ?”
Chuyện này, Hạ Sơ Thất chưa từng nói với Lý Mạc.
“Ngươi có ý gì?”
Có được câu trả lời của Hạ Sơ Thất, Lý Mạc cười mỉa với nàng, tâm trạng chập chờn.
“Ta tên Lý Mạc, ngươi không biết ta thật sao?”
Có lẽ đoán được lại là chuyện trước kia, Hạ Sơ Thất chợt mỉm cười, khẽ nhướng mày khiêu khích. “Lý Mạc người nổi tiếng vậy sao? Ta hẳn nên biết hả?” Lý Mạc hơi híp mắt, “Không biết ta cũng chẳng sao. Vậy ngươi biết Ngụy quốc công Hạ Đình Cán chứ?”
Ngụy quốc công, hình như đúng là nàng đã nghe qua cái tên này ở đâu đó rồi.
Vẻ mặt cười giễu của Hạ Sơ Thất dịu đi: “Này, rốt cuộc ngươi muốn nói gì?”
“Xem ra, ngươi thật sự không nhớ gì cả.”
Trong phòng, ánh nến leo lắt. Dưới ánh nến nhảy nhót, sắc mặt của Lý Mạc ảm đạm hơn, giọng nói mang theo chút khí lạnh khó tả: “Cái gương gỗ đào trên người ngươi sẽ cho ngươi biết câu trả lời.” “Gương gỗ đào?” Hạ Sơ Thất sửng sốt, lấy thứ mà nàng xem như bảo bối ở trong ngực ra, huơ huơ trước mặt Lý Mạc, vểnh khóe môi khiêu khích: “Aiz, hôm nay cô nương ta cho ngươi biết, chiếc gương này là của ta, của riêng ta, không liên quan tới ai hết.”
“Là của ngươi mà, vốn chính là của ngươi. Ta có bảo không phải của ngươi đâu.” Hiển nhiên Lý Mạc đã hiểu nhầm ý của Hạ Sơ Thất. Nhưng Hạ Sơ Thất cũng không thể giải thích, chỉ cảm thấy ánh mắt của Lý Mạc lúc này hoàn toàn khác với ban ngày. Dĩ nhiên, bản thân nàng cũng vậy, không còn dáng vẻ cà lơ phơ phất trêu đùa với Lý Mạc khi trước, không còn thấy giọng điệu du côn nữa.
“Được rồi, Lý Mạc. Ngươi muốn cho ta biết điều gì, chỉ bằng dứt khoát nói luôn đi!”
“Gương gỗ đào này quả thực là vật tùy thân của ngươi. Năm đó sinh nhật người lúc ngươi mười ba tuổi, có một hòa thượng hóa duyên đến phủ đệ của tiền Ngụy quốc công, ông ta coi mệnh cho ngươi. Ta cũng không biết ông ta nói cụ thể những gì, nhưng ta nghe nương ta bảo, ông ta cho ngươi một cái gương gỗ đào. Về sau, lúc ta tìm người đi chơi, ta cũng từng nhìn thấy cái gương này, không nhận nhầm đâu.”
Hạ Sơ Thất thoáng kinh ngạc, có phần không dám tin. Trong nháy mắt cuối cùng của kiếp trước, nàng đã nhìn thấy chiếc gương gỗ đào chạm khắc hoa này.
Do đó, khi nàng đến thôn Lưu Niên, lúc mò được chiếc gương trong ngực, nàng gần như chưa từng nghĩ tới cái gương này chính là đồ thuộc về nguyên chủ, mà chỉ dựa vào trực giác, vô thức cho rằng nó là thứ đoạt được từ chỗ Chiêm Sắc, là chiếc gương ấy mang năng vượt qua thời không, đến vương triều Đại Yến hố cha này.
Hóa ra chiếc gương này vốn chính là để trong ngực nguyên chủ. Sắc mặt Hạ Sơ Thất biến hóa khôn lường. Lý Mạc nhìn nàng, khẽ cười một tiếng, vành mắt đỏ lên.
“Giờ muội đã tin lời tỷ nói chưa? Hạ Sở, tỷ tốn gần hai năm, không dễ gì mới tìm được muội. Nhưng muội thật sự thay đổi rất nhiều, tỷ cũng dám tin lắm. Nên hôm nay trên đường, tỷ lén ăn cắp túi tiền của Cổ A Kiều, chính là vì dụ muội đến thăm dò. Mãi tới tận chiều này, tận mắt nhìn thấy muội lấy gương gỗ đào ra, tỷ mới dám chắc chắn là muội.”