Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Ánh sáng chiếu giáp sắt (2)


trước sau

Y rất muốn nói, muốn cưới nàng, để nàng sinh con đẻ cái cho y, hai người cùng n3hau sống đến trọn đời, chết rồi chôn chung một mộ. Y cũng rất muốn nói, cả đời2 này của y ngoài nàng ra sẽ không cưới thêm bất kì một ai khác, càng không học0 những người đàn ông khác nạp thê thiếp vô kể, y chỉ muốn một lòng một dạ với 0nàng, giống như điện hạ… Ấy vậy mà dù trong lòng có ngàn vạn lời nói, nhưng bả3n tính của y lại không phải là kẻ lãng mạn phong tình, mở miệng cả mấy lần vẫn không thể nói ra được một lời ngọt ngào dễ nghe.

“Ta sẽ sống thật tốt, sẽ có trách nhiệm với cô nương…”

Tinh Lam thở dài trong lòng, biết bản thân vốn dĩ không nên trông mong một người đàn ông như Trần Cảnh trong lúc li biệt có thể nói ra những lời êm tai. Hơn nữa thời gian cũng không kịp, nàng cũng không muốn nói với y về những thứ không mấy thiết thực này.

Thứ mà nàng muốn dâng tặng là thứ thật sự có thể sờ được.

Nàng cắn chặt môi dưới, chăm chú nhìn y, hạ quyết tâm.

“Muốn chịu trách nhiệm thì huynh phải nghe ta.”

“Được.” Trần Cảnh nhận lệnh tiến lên phía trước một bước, “Cô nương nói đi.”

Tinh Lam chớp mắt, “Huynh vào trong với ta…” Nói xong nàng liền quay người vào trong.

Nhìn bóng lưng của nàng biến mất trong tấm rèm châu đu đua, Trần Cảnh ngơ ngẩn hồi lâu.

Rốt cuộc Tinh Lam muốn cho y cái gì? Y không rõ lắm, chỉ cảm thấy là lạ. Nhưng cho dù y biết rõ nửa đêm canh ba ở lại trong khuê phòng của nữ nhi là không đúng, rõ ràng biết cứ tiếp tục như vậy có lẽ sẽ hủy hoại danh tiếng của nàng, nhưng cảm xúc thương cảm sắp phải chia xa giống như miếng vải bông nhét trong trái tim y, khiến y khó lòng cắt bỏ, khó lòng buông tay, đôi chân ấy giống như không hề nghe theo sự sai bảo, ngượng ngùng một lúc vẫn tiến vào bên trong.

Rèm châu đung đưa tạo thành một vòng cung phong tình.

Trong rèm châu là buồng ngủ của nàng, ánh sáng lờ mờ nhưng lại như có gió thổi qua bông hải đường thơm mát.

Đôi mắt y hơi nheo lại, tim đập thình thịch không ngừng muốn tìm kiếm thân hình ấy.

Nhưng không chờ y nhìn rõ, một bóng người trắng nõn đã nhào đến, linh hoạt giống như chú khỉ mạnh mẽ bám chặt trên cơ thể y, mang theo một giọng nói thơm tho, thì thầm truyền đến từ trong lòng.

“Trần đại ca, thứ quan trọng nhất trên người ta… chính là bản thân ta.”

Lúc này đã vào thu, thời tiết rất lạnh, trong phòng không đốt lò sưởi, chiến bào trên người Trần Cảnh mang theo luồng khí lạnh của phong trần, máu tanh và nước mưa, khi sáp gần nhau mang theo một luồng lạnh giá cho cơ thể ấm áp mềm mại của nàng. Tinh Lam bất ngờ hắt hơi, cả người run cầm cập, càng ôm chặt y hơn.

“Ôm chặt ta, ta lạnh…”

Bất ngờ khi được mỹ nhân ôm chặt lấy, Trần Cảnh hoàn toàn ngơ ngẩn.

Y ngây ra một hồi lâu, sững sờ nhìn nàng, không dám động đậy, mãi đến khi cơ thể ấm áp của nàng một lần nữa dán chặt lên người, tâm tư của y mới kéo trở lại từ trạng thái trên không.

Y cúi mạnh đầu xuống, nhìn cô nương chỉ cao đến vai mình, bờ vai mịn màng, cái cổ trắng muốt, nửa khuôn mặt ẩn trong bóng tối, còn cả thân người ấm áp, mềm mại dù y không dám chạm vào… Tuy cách một lớp áo vẫn có thể hun nóng trái tim y, hun nóng dòng máu đang điên cuồng cuộn trào trong cơ thể.

Y nên đẩy nàng ra, lí trí mách bảo y như vậy.

Nhưng khi y phản ứng lại thì bàn tay của y đã ôm chặt lấy cái eo trắng muốt của nàng, ôm chặt lấy cơ thể ấm áp, mềm mại vào trong lòng mình, y còn tìm cho bản thân mình một lí do vô cùng xấu xa… Nàng lạnh, chỉ ôm một cái mà thôi.

“Trần đại ca, cảm ơn huynh.”

Cơ thể đã ấm áp trở lại, Tinh Lam hít một hơi, mãn nguyện thở dài.

Trước khi nàng làm một hành động to
gan như vậy cũng có do dự và e sợ.

Thậm chí nàng còn dự tính, nếu Trần Cảnh cứng nhắc từ chối nàng, nàng sẽ phải tìm cớ thế nào để không quá mất mặt. Mấy lần lưỡng lự chần chừ, nhưng nghĩ đến chiến tranh của thành Bắc Bình, nàng vẫn lựa chọn cắt đứt đường lui của mình, vào phòng trút bỏ toàn bộ y phục trên người, không chút do dự bước đến trước mặt y, dũng cảm bổ nhào lên người y, ném tất cả sự dè dặt và thận trọng của nữ nhi ra phía sau.

“Giờ ta thế này đã không còn thuần khiết nữa. Nếu huynh không cần ta, ngoài chết ra ta không còn đường khác…”

“Tinh Lam cô nương, không phải như vậy đâu…”

Sự quả quyết của nàng khiến trong lòng y giật thót.

“Cô nương mau mặc y phục vào, ta… ta ra ngoài trước…”

“… Y phục của nữ nhi, cởi thì dễ nhưng mặc lên lại rất khó.” Tinh Lam hơi nheo mắt lại.

Trần Cảnh ngớ người lần nữa.

Trước đó, y đã từng nghĩ đến việc thành Bắc Bình lâm nguy là việc sớm muộn, nếu y không may mất mạng, Tinh Lam phải làm sao? Cho nên y mới chú ý giữ khoảng cách với nàng, nhưng y nào có ngờ một cô nương nhìn có vẻ dịu dàng yếu đuối, đoan trang đúng mực sẽ làm một việc bất ngờ như vậy.

Nhìn y cau mày trầm mặc, Tinh Lam khẽ cười một tiếng, lại càng ôm chặt y hơn.

“Huynh không cần phải ngạc nhiên, những người đi theo vương phi đều không được bình thường lắm. Nhất là ta, đi theo người đã lâu nên cũng học được một vài đạo lý làm người của người. Trước đó, thi thoảng ta cũng không đồng ý, nhưng cuối cùng lại phát hiện, việc người thường làm luôn đúng… Vậy nên, cho dù huynh có ghét bỏ ta, ta cũng muốn làm như vậy.”

“Ta không ghét bỏ cô nương!” Trần Cảnh vội vàng phủ nhận, “Ta chỉ là… chỉ là thương yêu cô nương thôi.”

Nghe thấy y khó khăn lắm mới nói ra một câu dễ nghe, trong lòng Tinh Lam vui mừng như nở hoa.

“Được, vậy càng tốt. Vương phi nói đúng, người sống ở trên đời, vui vẻ đúng lúc mới tốt. Giữa ranh giới sống và chết, đến ngày mai còn không biết có hay không thì nào còn cần coi trọng nhiều quy tắc như vậy? Hơn nữa, ta đã coi huynh là phu quân, nếu mất huynh, ta giữ trinh tiết còn tác dụng gì chứ? Mất huynh, cho dù ta có thuần khiết đến mấy thì đàn ông trên thế gian này đâu ai có thể khiến ta để ý, và ai có thể sẵn sàng để ý đến ta?”

Giọng nói mềm mại dịu dàng của nàng đĩnh đạc ngay thẳng, đôi tay đang ôm nàng của Trần Cảnh càng lúc càng siết chặt.

Gió thổi vi vu, càng lúc nàng càng tựa gần.

Cơ thể hai người đều hơi run rẩy, nhưng rõ ràng là y còn căng thẳng hơn cả nàng.

“Tinh Lam cô nương, ta hiểu ý của cô nương. Nhưng ta không thể tùy tiện hại cô nương được. Nếu làm vậy thì ta có khác gì súc sinh?”

Cảm nhận được y không hề kháng cự quyết liệt, đôi môi Tinh Lam cong lên, đôi mắt trong veo như làn nước xanh chăm chú nhìn y, cơ thể như có như không uốn éo trong lòng y, ấm ức khịt khịt mũi, thấp giọng nói, “Ta lạnh lắm… Ôm ta qua đó đi…”

Hô hấp Trần Cảnh dồn dập, cơ thể cứng đờ.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện