Edit: Doãn Diệp Đường
Beta: Doãn Tư Mặc
Từ trung tâm thương mại đi qua cách một con phố, Hứa Niệm Hi rất nhanh đã cùng Ôn Lộ đứng dưới tòa nhà lớn. Cô trước giờ chưa từng tới chỗ này, lần đầu tiên tới lại thấy có chút mới mẻ.
Nếu nói là niềm vui bất ngờ, đương nhiên không thể gọi điện thoại thông báo trước cho anh, Hứa Niệm Hi cùng Ôn Lộ cùng nhau đi vào, tìm tới bàn tiếp tân.
"Chào cô."
Cô gái trước bàn đang vội, nghe vậy ngẩng đầu lên đưa mắt nhìn, cũng thấy chưa từng gặp qua, vì thế cô nhân viên tiếp tân liền hành xử theo đúng công tác của mình, hỏi: "Xin chào tiểu thư, cô có yêu cầu gì sao?"
Hứa Niệm Hi đáp: "Tôi muốn gặp Phó Ninh Xuyên một chút, không biết anh ấy hiện tại ở lầu mấy?"
Nghe vậy cô nhân viên tiếp tân hơi hơi nhíu nhíu mày, cô ta cho tới bây giờ chưa từng gặp qua cô gái xa lạ này.
"Xin hỏi tiểu thư có hẹn trước chưa?"
Hẹn trước? Hứa Niệm Hi ngẩn người, đúng là không có.
"Vậy tiểu thư tạm thời không thể gặp tổng giám đốc, huống hồ tổng giám đốc hiện tại có việc đang vội, nếu tiểu thư muốn gặp, lần sau nên có hẹn trước."
Ôn Lộ ở một bên nghe xong có chút khó chịu: "Cô có biết hay không......"
Lời nói chưa kịp nói xong, đã bị Hứa Niệm Hi quay người bịt kín miệng, cô quay về phía nhân viên tiếp tân cười cười, nhìn quanh bốn phía rồi nhanh chóng lôi kéo Ôn Lộ đi qua một bên.
"Chúng ta ở đại sảnh chờ một chút là được."
Ôn Lộ bị cô kéo đến chỗ ngồi, có chút căm giận mà nói: "Cậu đang làm gì vậy? Phó Ninh Xuyên là chồng của cậu, cậu có thấy qua người nào muốn gặp chồng mình mà cần phải hẹn trước chưa? Đây là cái đạo lí gì thế?"
Hứa Niệm Hi cười trấn an: "Dù sao tớ vẫn chưa tới nơi này bao giờ, bọn họ không quen biết tớ cũng rất bình thường, dù sau tớ hiện tại cũng đang rãnh rỗi, vậy thì ở chỗ này chờ một chút cũng được, còn cậu thì sao? Nếu cậu đang vội về nhà trông con, tớ đưa cậu lên xe trước nhé."
Ôn Lộ nghe nói liền vẫy vẫy tay: "Hôm nay Diệp thành cũng được nghỉ, anh ấy mang con đi ra ngoài chơi rồi, tớ ở một mình cũng nhàm chán."
"Như vậy sao!" Hứa Niệm Hi gật gật đầu. Nếu đã như vậy thì hai người dứt khoát cùng nhau chờ, dù sao cũng đều đang nhàm chán.
******
Cùng lúc đó.
Vệ Gia Lam một bụng tức giận từ nhà Hứa Niệm Hi bước ra, đứng ở dưới lầu hết sức mà hành hạ hoa cỏ trong tay.
Tu hú chiếm tổ chim khách mà còn nói hợp tình hợp lý, chính là dùng để nói về Hứa Niệm Hi, còn không phải là tạm thời chiếm lấy vị trí vốn dĩ thuộc về cô ta hay sao? Có cái gì mà đắc ý?
Càng nghĩ càng tức giận hơn, Vệ Gia Lam quên mất vết thương trên đùi mà dậm dậm chân, ngay sau đó lại đau đến cong cả eo xuống.
Thật là đáng chết!
Bây giờ cũng chẳng còn nơi nào để đi, cô ta nghĩ tới nghĩ lui liền chuẩn bị về nhà, nhưng lúc cô ta vừa mới đi vài bước, bỗng nhiên lại thay đổi ý định.
Phó Ninh Xuyên chẳng phải không ở nhà hay sao?
Dựa theo kinh nghiệm của cô ta mà nói, nếu như không ở nhà, rất có khả năng là đã đến công ty.
Nghĩ đến đây, đôi mắt Vệ Gia Lam bỗng nhiên sáng lên, cô ta đi đến cửa tiểu khu, trực tiếp đón xe đến công ty.
Tới dưới công ty, Vệ Gia Lam cũng không vội đi vào, mà là đứng tại chỗ nhìn lên, vô số hồi ức trong nháy mắt hiện ra trong lòng.
Đã từng, cô ta cũng đã từng thường xuyên tới nơi này, cùng anh trải qua từng đêm từng đêm xử lý công vụ thâu đêm suốt sáng.
Đã từng, cô ta đã từng không cẩn thận ngủ quên mất trong phòng nghỉ trong văn phòng của anh, khi tỉnh lại phát hiện trên người mình là quần áo to và rộng của anh.
Đã từng, rất nhiều người trong công ty đều quen biết cô ta, đều sẽ thân thiết mà kêu cô ta là Phó phu nhân.
Đã từng......
Thì ra ở đây lại cất giấu nhiều hồi ức tốt đẹp đến vậy, Vệ Gia Lam hạnh phúc mà cong cong khóe môi, nâng bước đi vào trong.
Bố trí của công ty vẫn không thay đổi, Vệ Gia Lam liếc mắt một cái nhìn, cư nhiên vẫn là cô nhân viên tiếp tân từ mấy năm trước, đến nhân viên cũng chưa từng thay đổi.
"Chào cô." Vệ Gia Lam lập tức đi qua.
Cô nhân viên tiếp tân đang bận rộn, thình lình nghe thấy một cái thanh âm hơi quen thuộc, cô ta ngẩng đầu lên, sau một lúc thần sắc chuyển sang vui vẻ.
"Vệ tiểu thư?" Nhân viên tiếp tân cười rộ lên, lại cho rằng không đúng mà sửa miệng, "À, bây giờ hẳn nên gọi là Phó phu nhân, ngài đã rất lâu không tới công ty."
Vệ Gia Lam không nghĩ tới cô nhân viên này chưa biết đến chuyện hai năm về trước, nhưng nghe tiếng gọi Phó phu nhân thật sự quá mức êm tai, kỳ thật danh hiệu này ngay từ đầu chính là của mình, cô ta cong lên khóe môi, trực tiếp e hèm.
"Đã lâu không gặp, Ninh Xuyên ở tầng trên sao?"
Cô tiếp tân gật đầu: "Phó phu nhân muốn đi lên sao? Tổng giám đốc bây giờ đang bận, nếu không tôi đi thông báo trước một tiếng?"
Vừa nói xong cô tiếp tân đã định gọi điện thoại đi, Vệ Gia Lam thấy thế toan ngăn lại cô ta, nụ cười trên khóe môi vẫn chưa hạ xuống.
"Không cần, tôi tự mình đi lên là được!"
Buông tay ra, Vệ Gia Lam trực tiếp đi vào thang máy.
Cô ta vẫn nhớ rõ văn phòng anh nằm ở tầng nào, Vệ Gia Lam nghĩ đến việc rất nhanh là có thể nhìn thấy anh, đuôi mày khóe mắt đều mang theo nhàn nhạt ý cười.
Thang máy mở cửa, cô ta nâng chân bước bộ ra ngoài.
Vòng qua hành lang, thứ Vệ Gia Lam nhìn thấy đầu tiên là cửa văn phòng đang đóng chặt, rồi sau đó thấy trên bàn công tác bên ngoài, một cô gái đang giật mình mà nhìn chằm chằm mình.
"Vệ tiểu thư?"
Cô gái đó tên gọi Ari, là thư ký của Phó Ninh Xuyên, cũng làm công tác được nhiều năm. Ari trước đó đã biết chuyện Phó Ninh Xuyên cùng Vệ Gia Lam chia tay, tuy rằng không rõ nguyên nhân, nhưng bây giờ thấy Vệ Gia Lam, tự nhiên đã hiểu lầm hai người đã quay lại.
"Ân!" Vệ Gia Lam cười cười, đi đến chỗ của Ari.
Ari cho rằng hai người tái hợp, đương nhiên tận lực mà bắt đầu lấy lòng, không chỉ bưng trà đưa nước, một tiếng lại một tiếng kêu Phó phu nhân đến là trôi chảy.
Mà Vệ Gia Lam đương nhiên sẽ không cự tuyệt Ari gọi mình như vậy, thậm chí cô ta thật hưởng thụ việc người khác kêu cô ta như thế. Lúc này cô ta an vị ở trên vị trí của Ari, chờ Phó Ninh Xuyên kết thúc cuộc họp.
Nói đến cũng khéo, Vệ Gia Lam chờ không bao lâu, đã nghe thấy đầu hành lang bên kia có tiếng bước chân truyền đến, ánh mắt cô ta sáng rực lên, còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy Ari ở một bên chủ động đi tới nghênh đón.
"Tổng giám đốc, vợ ngài đến tìm ngài."
******
Phó Ninh Xuyên mới vừa đi ra chuẩn bị về văn phòng, thình lình nghe thấy câu này thần sắc lập tức liền vui vẻ, anh nghĩ Hứa Niệm Hi đã tới, dưới chân bước đi bất giác nhanh hơn.
Nhưng anh không nghĩ rằng sau khi đi tới lại nhìn thấy Vệ Gia Lam.
"Tại sao cô lại ở đây?" Âm thanh bỗng chốc lạnh xuống, Phó Ninh Xuyên nhìn về phía Ari đang đứng một bên, lồng ngực có chút tức giận.
"Tổng giám đốc, chuyện này......" Ari không hiểu được sao lại thế này.
"Ninh Xuyên, em......" Vệ Gia Lam biết sẽ bị chú ý, vội kéo anh qua một bên, muốn vào trong văn phòng rồi lại nói.
Đáng
tiếc Phó Ninh Xuyên căn bản chưa từng cho cô ta cơ hội.
"Ari, cô ấy không phải là vợ tôi," Phó Ninh Xuyên không quân tâm tới cô ta, quay đầu nói với Ari, "Tôi đích thực đã kết hôn, vợ tôi tên là Hứa Niệm Hi."
Ari thần sắc cứng đờ gật đầu.
Vì để Ari biết mặt Hứa Niệm Hi, Phó Ninh Xuyên thậm chí lấy di động ra tìm tấm ảnh chụp lén trước kia cho cô ta xem, bảo đảm về sau Ari sẽ không nhận sai người nữa.
Ari hiểu rõ vừa rồi lòng hảo tâm của mình đã gây ra hậu quả lớn, lập tức thức thời gật đầu rời đi.
Chỉ còn lại có Phó Ninh Xuyên cùng Vệ Gia Lam.
Kỳ thật công ty đã không còn việc gì, xử lý mau hơn anh tưởng nhiều, Phó Ninh Xuyên lúc này chỉ đang quay về lấy cái áo khoác, anb từ văn phòng đi ra, trực tiếp hướng thang máy đi vào.
Vệ Gia Lam lập tức đuổi theo: "Ninh Xuyên, em......"
Nhưng mà anh không nói một lời, căn bản không muốn quan tâm tới cô ta, Vệ Gia Lam xấu hổ, lại cũng không thể không mặt dày mà bám theo.
Thang máy đóng cửa, chỉ có hai người, thập phần yên tĩnh.
Số tầng đang chậm rãi đi xuống.
Vệ Gia Lam thỉnh thoảng nhìn lén anh, thật sự không chịu nổi sự trầm mặc như vậy nữa, cô ta mau chóng mở miệng: "Ninh Xuyên, anh vẫn không tính tha thứ cho em sao? Em đã biết sai rồi, anh không phải rất yêu em sao?"
Phó Ninh Xuyên im miệng không nói.
"Lúc ấy chúng ta bên nhau thật hạnh phúc, bắt quá chỉ vì em phạm phải một sai lầm, anh liền vĩnh viễn cách xa em sao? Con người ta không phải là đức thánh hiền, ai mà không có sai lầm, em đã biết sai mà cố gắng sửa lại, anh vì sao không cho em một cơ hội"
Phó Ninh Xuyên lãnh đạm nói tiếp: "Vệ tiểu thư hình như đến bây giờ còn chưa hiểu rõ, có lẽ đầu óc cô đã không còn thanh tỉnh nữa rồi."
Vệ Gia Lam nghẹn lại, làm lơ tiếp tục nói: "Anh kỳ thật không thích Hứa Niệm Hi có phải hay không? Anh vì cái gì không đợi em trở về, chúng ta yêu nhau như vậy, em đã biết sai, cũng đã quay đầu lại, anh vì cái gì không cho cả hai chúng ta một cơ hội? Chúng ta vẫn có thể tái hợp mà, chúng ta sau này sẽ kết hôn, sẽ có những đứa bé đáng yêu, hơn nữa ba mẹ cũng đều vẫn ủng hộ chúng ta, không phải sao?"
Phó Ninh Xuyên quả thực lười nói với cô ta. Nếu cha mẹ biết cô ta mấy năm trước làm đã làm chuyện tốt gì, sao có thể còn ủng hộ hai người?
"Ninh Xuyên......" Vệ Gia Lam tiếp tục lải nhải, hoàn toàn không được anh đáp lại dù chỉ một lời. Nhưng cô ta lại muốn nói, nói không chừng anh sẽ đột nhiên nghĩ thông suốt, đột nhiên sẽ quay đầu lại ôm cô ta, sau đó hai người lại có thể một lần nữa ở bên nhau.
Thang máy càng lúc càng xuống gần lầu một.
Rốt cuộc một tiếng "Đinh" vang lên, Phó Ninh Xuyên nâng bước chuẩn bị đi ra ngoài, ai biết ngước mắt một cái đã thấy Hứa Niệm Hi đang ngồi trong đại sảnh, anh còn chưa kịp phản ứng lại, trong lòng ngực không kịp phòng bị liền có một ôn hương noãn ngọc đột nhiên xô thẳng vào.
******
Hứa Niệm Hi nhàm chán không muốn chơi di động, tầm mắt vẫn luôn dừng ở chỗ thang máy, cô nhìn một đợt lại một đợt người đi lên lại xuống dưới, che miệng nhỏ mà ngáp một cái.
Đang lúc cô muốn dời tầm mắt đi, cửa thang máy lại lần nữa mở ra, thân ảnh thân thuộc ánh vào mắt làm đôi mắt cô sáng hẳn lên, nhưng lại có một người khác cùng đi ra đang xà nẹo với anh, trong phút chốc làm cô lạnh mặt xuống.
Hứa Niệm Hi hoắc mắt đứng lên, một phen kéo Ôn Lộ đi đến phía thang máy.
Vệ Gia Lam lúc này đã bị Phó Ninh Xuyên hung hăng đẩy ra, cô ta dựa vào khung cửa trong lòng cười thầm.
Xem biểu cảm của Hứa Niệm Hi, cô ta lúc nãy giả đau chân cố ý ngã vào người anh, thật đúng là đã làm chuyện tốt.
"Niệm Hi......" Phó Ninh Xuyên biết cô đã thấy, đi lên phía trước nhẹ nhàng giải thích: "Vừa rồi anh không phải cố ý, đừng để ở trong lòng."
Hứa Niệm Hi biết là Vệ Gia Lam cố tình làm cho mình xem, nhưng không biết vì sao trong lòng cô vẫn có một cây kim thật dài châm vào, vốn dĩ cả buổi chiều bị Vệ Gia Lam ngênh ngang vào nhà đã có chút khó chịu, thêm chuyện này càng làm tâm tình cô thêm kém.
"Em biết." Cô nói tiếp.
Vệ Gia Lam thấy giữa hai người tựa hồ có gì đó không đúng, lập tức nắm chặt thời cơ tiến lên.
"Ninh Xuyên thật xin lỗi, em vừa rồi đột nhiên chân có chút đau, không đứng vững được, thật xin lỗi." Diễn xuất quả thực là sở trường của Vệ Gia Lam, vừa nói trong mắt liền trào ra vài giọt nước mắt, đáng tiếc nơi này không có ai đồng tình với cô ta.
Khi Vệ Gia Lam nói chuyện, tầm mắt Hứa Niệm Hi dừng ở trên người cô ta, kỳ thật cô cái gì cũng biết, biết Vệ Gia Lam này chỉ thích khoe ra, biết cô ta chỉ muốn cùng Phó Ninh Xuyên tái hợp, cô biết anh không có suy nghĩ này, thế nhưng vẫn bị động tác vừa rồi mang đến ảnh hưởng thật sâu.
Có lẽ cô cần được yên lặng một chút.
"Ninh Xuyên," Hứa Niệm Hi giương mắt, nhẹ giọng nói, "Em hôm nay tới để nói với anh một tiếng, tối nay em sẽ về nhà một chuyến."
Phó Ninh Xuyên sửng sốt.
"Cứ như vậy, em đi trước." Nói xong Hứa Niệm Hi liền xoay người rời đi, bên cạnh là Ôn Lộ đang kỳ quái mà đuổi theo, cô nàng sao lại không biết cô phải về nhà? Không phải tới để gặp anh sao?
"Niệm Hi......" Đột nhiên cũng chỉ còn lại hai người, Phó Ninh Xuyên bước chân nhẹ nâng lên đã đuổi theo vài bước, nhưng ngẫm lại vẫn là ngừng lại.
Trên chuyện của Vệ Gia Lam, anh vẫn làm chưa đủ ổn thỏa, có lẽ anh cũng nên một mình từ từ ngẫm lại, tiếp theo nên làm như thế nào.
"Ninh Xuyên......" Cố tình ngay lúc này, phía sau vẫn còn truyền đến âm thanh của con người phiền phức kia, Phó Ninh Xuyên trực tiếp lạnh mặt ngó lơ.
"Vệ tiểu thư, nơi đây không chào đón cô, sau này không cần lại tới nữa."
Dứt lời, Phó Ninh Xuyên trực tiếp đi về phía trước cổng, anh cần phải đi giải thích một chút.