Thời điểm tay bị hắn cầm lấy, Hứa Niệm Hi nghe thấy tiếng tim mình hẫng một nhịp, cô cho rằng hắn sẽ làm gì đó lại chỉ thấy Phó Ninh Xuyên lấy ra khăn giấy nhẹ nhàng cẩn thận lau từng ngón tay cho cô.
"Anh..."
"Nhanh ăn đi!" Hắn thật sự chỉ lau tay cho cô, thời điểm ném khăn giấy vào thùng rác còn không quên chỉ chỉ kẹo bông gòn: "Không cần dùng ngón tay ăn, ngón tay có vi khuẩn."
"...Nga!" Cô cứng đờ gật đầu, song vai bên cạnh hắn tiếp tục bước về phía trước.
Có vi khuẩn? Vừa rồi là ai ăn tới kẹo bông trên tay cô?
Kẹo bông gòn không nhiều, Hứa Niệm Hi ăn xong liền ném cái que vào thùng rác, cảm thấy thời gian tản bộ không sai biệt lắm liền không hẹn mà cùng hướng bước chân về phía tiểu khu.
"Người vừa rồi là ai vậy?" Suốt một đường trầm mặc bỗng nhiên nghe giọng nói của hắn liền khiến cô ngẩn người, ngẩng đầu lên. Người vừa rồi? Là người mẹ kế tốt Lư Vân Tuệ của cô a!
"Là mẹ kế của em." Nhắc tới người đáng ghét, Hứa Niệm Hi liền có chút rầu rĩ không vui đá đá hòn đá nhỏ dưới chân. Kỳ thật cô cùng Phó Ninh Xuyên kết hôn rất nhiều người đều biết nhưng cả hai đều không nói cho cha mẹ, cô không biết nguyên nhân của Phó Ninh Xuyên là gì nhưng nguyên nhân của cô chính là người mẹ kế này. Là cái nữ nhân suốt ngày nghĩ gả cô cho Lạc Sanh, nếu biết cô đã kết hôn không chừng vác dao chém chết cô đi! Nhưng dù sao cũng đã kết hôn, bà ấy có thể làm gì cô?
"Là vậy." Phó Ninh Xuyên gật đầu, trong lòng đem bộ dáng nữ nhân kia nhớ rõ. Hắn nhìn ra cô không thích người mẹ kế này nhưng tốt xấu gì trên pháp luật cũng là mẹ hợp pháp, hắn làm con rể, lễ phép cơ bản nhất vẫn là phải ra mắt. Phía trước đền đỏ nhảy số chuyển sang xanh có mấy người đi bộ không biết hấp tấp gì đụng phải Hứa Niệm hi một chút, cô lảo đảo thiếu chút nữa là té ngã.
"Uy!" Cô cố gắng chấn định thân mình đứng vững, ngẩng đầu lên người đâm cô đã sớm không thấy, cô nhăn nhăn mày, ngay lúc này Phó Ninh Xuyên tiến đến gần.
"Đi thôi!" Cánh tay đang buông bị Phó Ninh Xuyên cầm, Hứa Niệm Hi theo bản năng theo sau, rõ ràng trên đường phố ồn như vậy bên tai lại chỉ vang lên tiếng ong ong không rõ ràng. Đốt ngón tay hắn rất dài, đôi tay thon dài nhẹ nhàng chế trụ bàn tay mảnh khảnh của cô, cảm giác thật ấm áp, thật bình yên, một đôi bàn tay to dắt cô như vậy tuy nói tương lại mịt mờ không rõ nhưng lại khiến cô an tâm vô cùng.
Thất thần xong cũng là khi đã qua đường cái, hắn lại không có buông tay cô ra, kỳ thật khoảng thời gian trước kia hai người yêu đương vẫn luôn thực đạm nhạt, đừng nói hôn môi, ngay cả nắm tay cũng rất ít cho nên lúc này mới làm tư tưởng cô bất giác suy nghĩ nhiều.
Đến tiểu khu, bầu trời liền muốn đổ mưa, quả nhiên hai người mới bước vào hiên che, bên ngoài không báo trước liền mưa to tầm tã, cô ở thang máy vẫn nghe thấy tiếng mưa vang dội, thầm cảm than vận khí hai người thực tốt.
Về đến nhà chuyện thứ nhất là tắm rửa, căn phòng dành cho khách của Hứa Niệm Hi không có phòng tắm độc lập chỉ có thể đi đến phòng khác mà Phó Ninh Xuyên lại có phòng tắm riêng. Cởi quần áo xong liền bước vào bồn tắm, làn nước ấm áp khiến cả người cô được thả lỏng, thoải mái mà thở dài.
Ngâm mình một chút, Hứa Niệm Hi chuẩn bị xoa sữa tắm liền phát hiện mình để ở nhà cũ định qua đây sẽ mua. Đỡ trán, cô quả thực đối với mình không còn lời gì để nói, nhìn khắp phòng tắm một vòng, tầm mắt lướt qua mấy cái chai trên giá. Nhãn hiệu sữa tắm thự quen mắt, là loại trước giờ cô vẫn quen dùng, Hứa Niệm Hi từ trong nước đứng lên, ngon tay vươn ra cầm lấy cái chai.
Còn chưa có hủy niêm yết, quả nhiên là hoàn toàn mới, cô biết không phải mình mua mà là Phó Ninh Xuyên. Chuyện này chính cô cũng đều đã quên, hắn cư nhiên chú ý tới. Hứa Niệm Hi cũng không biết trong ngực tồn tại cảm xúc gì, cô mơ mơ hồ hồ xoa sữ tắm nhưng suy nghĩ đã bay lên không trung. Tắm rửa xong bên ngoài trời vẫn chưa ngớt mưa, Hứa Niệm Hi đổi áo ngủ xong xuôi liền đi ra khỏi nhà tắm, phòng khách thực an tĩnh, cô nhẹ nhàng thở ra, nhanh chóng trở về phòng cho khách. Đứng trước cửa sổ lau tóc, chờ tóc gần khô, cô đem khắn đặt trên giá.
Không biết hắn ở cách vách hiện tại đang làm cái gì?
Thực ra phòng cho khách và phòng ngủ chính rất gần, chỉ cách một bức tường, cô mỗi lần tưởng tượng hắn đang ở cách vách liền không kìm được mà tim đập loạn nhịp. Không biết khẩn trương vì điều gì, tóm lại chỉ cần thân cận với hắn cô liền sẽ như vậy, hai người nhận thức không lâu, nói thật Hứa Niệm Hi đối với Phó Ninh Xuyên cũng chưa có mấy phần hiểu hết, tỷ như thói quen sinh hoạt của hắn, tỷ như sở thích của hắn, thích ăn gì, ghét gì toàn bộ cô đều không biết.
Nghĩ đến đây cô cũng cảm thấy chính mình thậy thất bại, đã gả cho hắn rồi nhưng hiện tại cô cái gì cũng không rõ. Lẳng lặng đứng một lát, Hứa Niệm Hi cảm thấy tóc khô không sai biệt lắm liền dựa vào đầu giường, cô có chút bản thảo cần chỉnh sửa, vừa lúc hiện tại có tự do. Trên giấy chi chít những chữ là chữ làm cô đau đầu lại không thể không nhìn kỹ, còn phải dùng bút đỏ đánh dấu câu có vấn dề, thật sự không thể sai sót.
Cũng không biết xem bao lâu, chợt nhận ra bên ngoài đã ngừng mưa, cô buông bản thảo trong tay, xoa xoa đôi mắt có chút nhức. Miệng có chút khát, cô xuống giường xỏ dép, mới vừa mở cửa liền nghe thấy âm thanh ấm trà nhẹ nhàng va chạm, cô ngẩng đầu vừa lúc chạm phải đôi mắt nâu bình tĩnh mà thâm thúy của hắn. Phó Ninh Xuyên cũng đang nhìn nàng, ngón tay thon dài đang nắm một chiếc cốc pha lê, xem ra cũng là khát nước muốn uống một chút, Hứa Niệm Hi sửng sốt một giây lúc sau khóe môi cũng cong lên cười khẽ hướng hắn đi đến.
Trong ấm trà là nước sôi để nguội, thực ra trong nhà cũng có trà nhưng cả hai đều tương đối thiên vị nước sôi để nguội. Đổ một ly, cái miệng nhỏ uống từng ngậm từng ngậm, trong lúc uống cũng không có nghe thấy hắn phát ra âm thanh nào.
"Còn chưa ngủ?"
Ly nước mới vừa buông, cô tinhd toán trở về ngủ liền nghe thấy nhàn nhạt thanh âm phía sau, cô giật mình đấp: "Vâng, mới vừa sửa xong bản thảo, hiện tại liền ngủ."
Phía sau không có thanh âm đáp lại, Hứa Niệm Hi thấy có chút kỳ quái, vừa mới quay đầu lại liền thấy hắn từ phòng ngủ đi ra, trong tay còn cầm một lọ... thuốc nhỏ mắt.
"Lại đây!" Hắn đướng trước sô pha, ánh mắt trầm tĩnh, Hứa Niệm Hi ngẩn người ngoan ngoãn đi qua, ngồi xuống chỗ hắn chỉ. Cô thực ra không nghĩ hắn sẽ tra thuốc nhỏ mắt cho cô, đôi mắt mở lớn, có chút sợ hãi nhìn mũi nhọn của bình thuốc ngày càng tiến gần. Cô bắt lấy tay hắn, từ trong tay cầm lấy lọ thuốc: "Để em tự làm." Cô cười cười, nghĩ đến cái gì liền vội vàng khẩn trương giải thich: "Cái kia, em không phải ghét bỏ anh, mũi nhọn bình thuốc khiến em có chút sợ hãi..."
Cô nắm tóc, thần sắc có chút xấu hổ, cô lúc này khiến tâm tình Phó Ninh Xuyên thực tốt, hắn
gật đầu ừ một tiếng, chờ cô tra thuốc xong nhắm mắt lại, nghĩ một chút ngón tay liền nâng lên mát xa huyệt Thái Dương cho cô. Tay nghề của hắn không tồi, mát xa thực thoải mái nhưng lúc đầu Hứa Niệm Hi có chút bị dọa sợ. Chỉ mát xa một phút đồng hồ, cô liền cảm thấy thần khí thanh sảng (ý là thanh thản, sảng khoái ấy mình thấy để nguyên có chút tốt hơn), đôi mắt cũng không nhức mỏi, cô duỗi tay nắm lấy ngón tay hắn.
"Tốt hơn rồi." Cô dứng dậy quay đầu lại cười cười, "Em không sao, đã trễ thế này cũng nhanh đi ngủ sớm, em đi vào trước."
Nói xong cũng không đợi hắn trả lời, Hứa Niệm Hi hướng phòng mình chạy tới, lúc đóng cửa phòng, cô nghĩ nghĩ lại nói câu ngủ ngon. Phòng khách chỉ còn mình hắn. Đầu ngón tay dường như còn lưu lại độ ấm trên da cô, Phó Ninh Xuyên nhìn một lát trong mắt dần dần tụ lại ý cười. Cô đang chậm rãi tiếp thu hắn, hết thảy đều phát triển theo hướng tốt mà hắn mong đợi. Cảm giác này thật tốt! Trước khi ngủ tâm tình còn thập phần vui sướng, Phó Ninh Xuyên hướng phòng ngủ chính đi đến.
Một ngày nào đó, vợ chồng không cần phân phòng ngủ!
***
Ngày hôm sau thời điểm đi làm, Hứa Niệm Hi ở trước bàn làm việc ngây người vài phút liền lên lầu tìm biên tập viên thảo luận dự án, Hứa Niệm Hi đi rồi cũng không có ai cùng Ôn Lộ nói chuyện phiếm đành ngoan ngoãn làm việc. Đang xuất thần liền nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói của Diệp Bảo Bảo, nàng kinh ngạc nhìn lại, quả nhiên là Diệp Thành mang theo con trai tới đây.
Hắn hôm nay vội muốn đi ra ngoài, lại không yên tâm để con trai ở nhà liền nghĩ đem cậu bé tới công ty nhờ Ôn Lộ chăm sóc một chút, dặn dò vài câu liền rời đi trước. Diệu Bảo Bảo là một hài tử thực đáng yêu, tiểu gia hỏa ngày thường ở nhà nhàm chán lúc này thấy nhiều cô chú như vậy tự nhiên mừng rỡ vui vẻ. Đáng tiếc không có chuyện không yên, Chu Khả từ phòng trà trở về không cẩn thận đụng phải Diệp Bảo Bảo đang chơi đùa, nước sôi trong ly văng ra ngoài không chỉ dừng trên tay nàng mà cả Diệp Bảo Bảo cũng không xong. Không đợi Chu Khả kêu đau bé con đã khóc trước tiên.
Nghe thấy tiếng khóc Ôn Lộ liền chạy đến, thấy Chu Khả đứng đó liền hung hăng trừng mắt liếc một cái, gặp phải nữ nhân này liền không có chuyện gì tốt.
"Bảo Bảo làm sao vậy?" Ôn Lộ dỗ dỗ cậu bé, thấy Diệp Bảo Bảo che lại ngón tay, bỏ ra liền thấy bị đỏ. Nàng vô cùng đau lòng, bế Bảo Bảo trên tay liền mắng cái người kia:
"Cô sao lại thế này? Chỉ là một đứa bé thôi, cô cần gì phải đến nỗi dùng nước sôi đụng nó?"
Chu Khả không thể hiểu được, chính mình cũng bị ăn đau, giọng nói cũng không chút khách khí: "Cô có ý gì? Rõ ràng là nó đụng phải tôi, nước sôi mới văng ra ngoài, không phát hiện tay tôi cũng bị thương sao?"
Ôn Lộ mới không quan tâm, ngày thường nàng luôn chán ghét Chu Khả, chỉ cần liên quan đến nữ nhân này Ôn Lộ liền mất kiên nhẫn. Chu Khả tính tình không tốt, nói hai lời liền muốn động thủ, chưa kịp ra tay liền nghe tiếng chủ biên, nàng hoảng sợ thu tay lại.
"Sao lại thế này?" Tiêu Hà lại đây, Diệp Bảo Bảo lập tức ngoan ngoãn kêu muốn chú ôm, hắn cũng thích người bạn nhỏ này, tiếp nhận người từ trong tay Ôn Lộ. Thấy Tiêu Hà thích thằng bé như vậy, Chu Khả liền kêu không tốt muốn cáo trạng trước liền bị Ôn Lộ đoán được ý đồ, không cho nàng cơ hội mở lời đã liên thanh kể hết mọi chuyện vừa xảy ra.
Chu Khả muốn giải thích nhưng đông nghiệp xung quanh lại không ai giúp nàng, lúc này Hứa Niệm Hi từ trên lầu đi xuống, thấy Diệp Bảo Bảo liền chạy lại hỏi sự tình. Ôn Lộ không ngại nhiều kể thêm một lần nữa, lúc này Tiêu Hà đã đem Diệp Bảo Bảo trao cho Hứa Niệm Hi lại đi vào văn phòng lấy kẹo dỗ cậu bé. Vết thương chỉ ngoài da, vết thương Diệp Bảo Bảo đã không có việc gì.
"Tốt rồi, mọi người trở lại làm việc đi!"
Đồng nghiệp vây xem dần tản đi, còn lại Chu Khả một mình đứng đó sắc mắt đỏ lên. Hiện tại Niệm Hi cũng không gấp nên bồi Biệp Bảo Bảo chơi, Ôn Lộ bị Tiêu Hà kêu tới văn phòng.
Trong văn phòng, Tiêu Hà ở trên ghế ngồi xuống lại nhắc Ôn Lộ cũng ngồi đi, rối rắm thật lâu mới mở miệng: "Niệm Hi rất thích trẻ con?"
Ôn Lộ gật đầu.
"Kia..." Tiêu Hà có chút khẩn trương, ho nhẹ hỏi: "Cô ấy ngày thường đều thích cái gì?"
Ôn Lộ liền minh bạch đây là thông qua nàng tìm hiểu, lập tức nghĩ ngợi, người đều đã kết hôn rồi không bằng hỗ trợ chặt đứt niệm tưởng? Để nàng thay Hứa Niệm Hi làm người xấu vậy.
"Cô ấy thích rất nhiều thứ, tôi trước kia còn tưởng rằng cô ấy sẽ không uống rượu", nàng châm chước từ ngữ, "mấy ngày trước cô ấy kết hôn có mời khách, tôi mới phát hiện cô ấy uống rất được."
Những lời này Tiêu Hà chỉ bắt được hai chữ, hắn không dám tin tưởng mà trợn to mắt: "Cô ấy đã kết hôn?"
"Đúng vậy, chủ biên không biết sao? Đã vài ngày."
Thời điểm Ôn Lộ từ văn phòng đi ra vẫn thấy Hứa Niệm Hi đang bồi Diệp Bảo Bảo chơi, nàng thở ra một hơi. Kỳ thật như vậy cũng tốt, kết hôn rồi không nên nghĩ nhiều, cũng tránh tiếp xúc quá gần với người khác giới quá nhiều. Tiếp tục công việc, thực mau liền đến thời gian tan sở, Hứa Niệm Hi biết Phó Ninh Xuyên sẽ tới đón cô nên thời gian vừa đúng liền thu thập tốt xuống sảnh chờ hắn.
Tiêu Hà cùng lúc xuống sảnh, thấy Hứa Niệm Hi một mình đứng ở phía trước liền nhớ tới lời Ôn Lộ đã nói trong văn phòng, hắn vẫn là không thể tin được cô đã kết hôn, rõ ràng trước đây vẫn còn độc thân. Hắn tính toán tiến lên hỏi rõ ràng, mới vừa bước một bước liền thấy một chiếc xe dừng lại trước mặt cô.
"Niệm..."
Một nam nhân cao lớn bước xuống xe, Tiêu Hà sửng sốt.
***
chauuquangg: Vẫn là lời cũ cầu vote, cầu bình luận và tất nhiên vẫn còn nhiều sai sót. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ!