[NHẬT KÍ 365 NGÀY CỦA TÔI - PHẦN 2]----------------------------------------------CHƯƠNG 5.
Nếu cậu muốn, thì gọi tớ bằng anh cũng được!Đã một tháng trôi qua kể từ ngày Lục Dịch được ra mắt dưới danh nghĩa là ca sĩ.
Từ ngày gặp lại mọi người đến giờ, dù rất muốn hẹn Kim Hạ ra gặp mặt, nhưng suốt một tháng qua, cậu lại chẳng có thời gian để hẹn cô.
Nếu không phải có lịch diễn thì cũng là lịch tập luyện, không thì cũng là lịch quay quảng cáo, khiến Lục Dịch bận tối mắt tối mũi.[Bệnh viện]Những ngày tháng qua, nhiều lần Lục Dịch gọi điện nhưng Kim Hạ lại không nghe, dùng lý do là đang bận hoặc ba mẹ đã ngủ rồi.
Không phải Kim Hạ giận hay cố ý hành hạ lại Lục Dịch, chỉ là từ ngày Lục Dịch nổi tiếng, khiến Kim Hạ có chút suy nghĩ.
Nhìn thấy cậu trên các phương tiện truyền thông, nhìn cách nói chuyện, cách ứng xử của Lục Dịch khiến Kim Hạ cảm thấy như khoảng thời gian 6 năm đó đã lấy đi rất nhiều thứ của cô và cả của cậu.
Khoảng thời gian cậu cần người bên cạnh nhất, thì người bên cạnh cậu không phải là cô.
Cũng không biết cuộc sống 6 năm qua của cậu đã thay đổi như thế nào nữa.
Bây giờ, bên cạnh cậu có biết bao nhiêu ngôi sao xinh đẹp, liệu rằng 6 năm qua, là cô gái đã ở bên cậu?Kim Hạ nhìn đoạn tin nhắn hai người thường nhắn với nhau, nếu không phải chúc ngủ ngon, hay cậu đang làm gì,… thì cũng chẳng còn gì để nói.
Kim Hạ có một chút cảm thấy hơi xa lạ, hơi khó chịu.
Mỗi lần Lục Dịch gọi, cô nàng lại bị những suy nghĩ như : bây giờ bắt máy thì biết nói gì đây, lỡ có ai biết quan hệ mình với cậu ấy thì có gây rắc rối cho cậu ấy không,….
Mặc dù lòng luôn hướng về người, đã từng nghĩ chỉ cần cậu quay về, dù thế nào cũng không buông cậu ra, nhưng bây giờ Lục Dịch thật sự quá hoàn hảo, hoàn hảo đến mức khiến Kim Hạ lại cảm thấy bản thân đã không còn là người thích hợp với cậu ấy nữa rồi.Kim Hạ mang theo những suy nghĩ này sống suốt một tháng qua.
Khiến cô cũng có chút stress, tâm trạng luôn trong trạng thái mệt mõi.
Nhìn qua cửa sổ bệnh viện, Kim Hạ nhìn thấy rất nhiều người đang vây quanh bệnh viện, nhìn cứ như là fan hâm mộ.
Trái tim đột nhiên có chút bất an, vội lấy điện thoại ra xem.Lục Dịch gặp chấn thương trong giờ diễn tập cho sân khấu TvMusic”“Trưởng nhóm LPL ngã từ trên sân khấu xuống đất”“…..”Kim Hạ thấy vậy, vội vàng chạy thẳng đến khoa cấp cứu, nhưng cậu không ở đó, suy nghĩ một lát Kim Hạ vội chạy đến khoa xương khớp.
Đúng như cô nghĩ, vừa đến nơi đã thấy rất nhiều người mặt đồ đen, đội mũ, khẩu trang, ăn mặc nhìn là biết không phải người thường.
Nơi này, vì có người nổi tiếng đến, nên đang bị hạn chế người đi lại.
Kim Hạ vì là bác sĩ ở đây nên cũng tự do ra vào.- Cậu Lục, vết thương có hơi nghiêm trọng đó.
Vết thương cũ còn chưa hết, bây giờ lại thêm vết thương mới.- Phong Ca!Kim Hạ bước vào phòng bệnh nhìn thấy bác sĩ Trương đang khám cho Lục Dịch, lên tiếng gọi.
Lục Dịch cũng bị giọng nói quen thuộc thu hút sự chú ý.- Phong Ca, cậu ấy không sao chứ?- Em quen cậu ấy à?- À,… không có, cậu ấy….
là người nổi tiếng mà, em là fan của cậu ấy.Kim Hạ không dám nhận người quen với Lục Dịch, chỉ là do cô sợ rằng có quản lý của cậu ở đây, công thêm các fan ở khắp nơi, có khi sẽ gây rắc rối cho cậu.
Nhưng Lục Dịch lại không nghĩ vậy, cô vừa bước vào đã gọi tên người ta đầu tiên, còn nói không quen cậu, sợ cậu ta hiểu lầm sao? Nhìn hai người trao đổi vẫn đề y khoa với nhau rất hợp ý khiến Lục Dịch có chút khó chịu.- Cậu Lục, xương có hơi rạn một chút, nhưng cũng không quá nghiêm trọng, uống thuốc đúng giờ, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày, tránh vận động mạnh là được.- Cảm ơn bác sĩ!Lục Dịch dù đang rất không thoải mái với bác sĩ Trương này, nhưng vì là người nổi tiếng, nên cậu giờ đây cũng không được phép thể hiện cảm xúc của mình quá nhiều.- Vậy tốt rồi.
Vậy, bây giờ tôi đưa cậu về trước, còn về phần ….
– Sầm Phúc đang nói giữa chừng- Sao lại về? Phải ở lại theo dõi chứ! – Kim Hạ lên tiếng nói- Không phải đã nói không nghiêm trọng sao, tại sao còn phải theo dõi?- Không nghiêm trọng không có nghĩ là có thể về.
Lỡ như các người nói là về nghỉ ngơi nhưng thật chất là về bắt cậu ấy nhảy nhót nữa thì sao? Nếu thật sự quan tâm cậu ấy, đã không thể cậu ấy bị thương nhiều đến vậy rồi – Kim Hạ tức giận nói.- Cô… cô bác sĩ này, có phải cô quản hơn nhiều rồi không.- Sầm Phúc, cậu đừng cãi nữa, dù sao bây giờ về cũng không có gì làm, ở lại theo dõi chút cũng được mà, fan ở ngoài đông như vậy, bây giờ cũng không tiện ra ngoài – Lục Dịch thấy hai người cãi nhau là lên tiếng giải vây.- Haizzz…..
cũng được.
Vậy ở thêm chút nữa.
Các cậu về trước đi, cậu ấy để tôi lo là được rồi – Sầm Phúc quay qua nói với các nhân viên còn lại.- Tớ khát rồi, mua giùm tớ vài chai nước đi.- Được rồi, cậu chờ một chút.Lục Dịch sau khi nhờ Sầm Phúc đi mua nước, trong phòng cũng chỉ còn lại mỗi Kim Hạ và bác sĩ Trương.
Kim Hạ quay đầu nhìn Lục Dịch, thì gặp ngay ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của cậu, Kim Hạ cũng hiểu ý cậu muốn gì nên quay qua đuổi khéo bác sĩ Trương đi.
Bây giờ trong phòng bệnh chỉ còn có hai người.- Kim Hạ, tại sao lại không nhận tớ?- Lúc nãy nhiều người như vậy làm sao nhận.
Bây giờ cậu nổi tiếng rồi cũng đâu giống lúc trước.
Hơn nữa cái tên lúc nãy, cậu không thấy rất dữ sao, lỡ tớ nói quen cậu, rồi cậu bị tên đó mắng thì sao.- Nổi tiếng không có nghĩa là không thể có bạn bè.
Chúng ta cũng không làm gì mờ ám, cậu sợ cái gì.- Tớ làm sao biết được, công ty cậu có bao nhiêu quy tắc….
dù sao thì vẫn nên để ý một chút.- Kim Hạ, thật ra Sầm Phúc không phải người xấu, nói chuyện có hơi lạnh lùng nhưng cậu ấy là bạn thân nhất của tớ ở công ty, chuyện của các cậu tớ có kể với cậu ấy, nên cậu không cần giả bộ không quen tớ đâu.- Ừm.- ….- ….- Lâu lắm rồi mới được nghe giọng cậu nhiều như vậy.- Nhiều lắm sao? Còn chưa đến 5 phút – Kim Hạ nhìn đồng hồ rồi thắc mắc.- Nhiều hơn lần gặp mặt trước rồi.- …..- …..- Đúng rồi….
lúc nãy tớ có xem bệnh án của cậu, sao trên người cậu nhiều chấn thương quá vậy? Hình như chỗ nào cũng có.- Chuyện này cũng bình thường thôi mà.- Bình thường sao? Cậu nghĩ sao mà nói như vậy? Chấn thương cũ chưa hết, chấn thương mới lại đè lên, cậu nghĩ mình là siêu nhân chắc? Cậu nghĩ xương cậu làm bằng sắt sao? Cậu ….Đang nói liên hồi, thì Kim Hạ vô tình chạm mắt với Lục Dịch, ánh mắt của cậu nhìn cô rất dịu dàng, rất trìu mến, trong ánh mắt đó, chất chứa biết bao nhiêu tâm sự.
Kim Hạ nhìn vào ánh mắt đó mà trái tim không khỏi loạn nhịp.- Cậu mắng tiếp đi.- Hả?- Mắng tiếp đi, hay nói gì cũng được, cậu như vậy mới đúng là cậu.
Tớ nhận thấy thời gian qua chúng ta không còn được như lúc trước nữa.
Tin nhắn rất hờ hợt, nói chuyện qua điện thoại cũng rất mất tự nhiên.
Cho dù tớ có cố gắng tạo kéo gần khoảng cách của chúng ta nhưng cậu vẫn tỏ ra rất xa lạ với tớ … Kim Hạ, cậu giận tớ sao? Lúc trước chúng ta đâu phải như vậy! Rõ ràng chúng ta rất thân thiết, cậu còn rất thoải mái chọc ghẹo tớ, khiến tớ không thể nói gì thêm nữa.
Còn bây giờ,….
Kim Hạ ….
tại sao vậy?- …….Câu nói của Lục Dịch khiến bầu không khí năng nề hẳn đi.
Lục Dịch cũng giống Kim Hạ, cậu cũng nhận ra được sự xa cách giữa hai người sau bao nhiêu năm.
6 năm, thật sự mọi thứ không thể nào còn có thể giống như trước được nữa.
Cứ ngỡ ngày gặp lại sẽ có rất nhiều chuyện để nói, rất nhiều chuyện để tâm sự, nhưng sự ngại ngùng và khoảng cách đã ngăn cản hai người họ.- Lục Dịch, tớ ….
– Sầm Phúc mở cửa bước vào, nhìn thấy Kim Hạ vẫn còn trong phòng, cảm thấy không khí cũng có gì đó không ổn, cứ tưởng Lục Dịch bị cô gái này làm phiền nên lên tiếng nói.- Cô bác sĩ này, hình như đang vượt quá quyền hạn rồi.
Cái này gọi là lạm dụng chức quyền để tiếp cận thần tượng đó.
Nếu cô còn không đi, tôi sẽ báo bảo vệ đuổi cô đi đó.- Sầm Phúc, cậu ấy là Kim Hạ.- Hả? Kim Hạ? Kim Hạ trong truyền thuyết ư? Thật sao? Ây dô, không ngờ có cơ hội gặp cậu ở đây.
Cậu thật sự là Kim Hạ sao?- À,… à….
phải.- Xin lỗi, lúc nãy tưởng cậu là fan đang làm phiền cậu ấy, nên nói hơi khó nghe.
Xin lỗi cậu, này này, đừng đứng nữa, qua đây ngồi đi.- À không cần đâu, tôi còn phải đi làm việc, không làm phiền hai người nữa.
Tôi đi trước.Với không khí ngại ngùng như lúc nãy, thật sự Kim Hạ cũng không biết ở lại sẽ nói thêm được gì, nên đành chuồn thôi vậy.- Nè, cậu đã nói gì mà người ta chạy luôn vậy.- Không có gì!- Thảo nào!- Thảo nào cái gì?- Lúc nãy, khi tớ nói đưa cậu về.
Cậu ấy cãi lại tớ, nói những câu như vậy là tớ đã thấy nghi nghi rồi.
Với tư cách là bác sĩ thì cũng không cần quan tâm nhiều đến như vậy, còn với tư cách là fan thì … có lẽ lúc gặp cậu cũng không thể bình tĩnh như vậy được.
Coi bộ, ….
cậu ấy vẫn còn rất quan tâm cậu đó.- Tớ mệt rồi, nói sau đi.- Ây….
Bình thường nói nhớ người ta cho dữ vô, gặp rồi lại dọa cho người ta bỏ chạy mấy, không hiểu cậu đang nghĩ gì!- Tớ đang nghĩ cậu nhiều chuyện như vậy từ khi nào?- Sao có thể nói là nhiều chuyện.
Là tớ đang phấn khích đó.
Cậu xem đó là ai? Là Kim Hạ trong truyền thuyết đó! Mấy năm nay nghe cậu kể về cậu ấy, tớ đã cố gắng tưởng tượng ra hình dạng cậu ấy, tính cách cậu ấy cuối cùng như thế nào, mà có thể khiến nam thần của tớ si tình lâu như vậy.
Bây giờ gặp rồi, dĩ nhiên là phải có nhiều chuyện nói chứ.- Haizzzz…, xuất viện đi.- Xuất viện? Cậu đùa sao? Cậu té từ sân khấu xuống xong rồi rớt luôn não rồi hả.
Hiếm lắm mới có cơ hội quang minh chính đại gặp nhau, mà lại đòi xuất viện.
Hoạt động của cậu tuần này được hủy hết rồi, yên tâm ở trong bệnh viện hẹn hò đi, hâm nóng lại tình cảm.Lục Dịch lúc này mới thấy, đúng là não mình bị rơi thật rồi.
Cơ hội tốt như vậy để bên nhau vậy mà lại đi đòi xuất viện.
Đúng là yêu vô rồi là mu mụi hết mà![Quán