[NHẬT KÍ 365 NGÀY CỦA TÔI - PHẦN 2]-------------------------------------CHƯƠNG 1.
Những năm nay, cậu mất tích là vì vậy sao?Đã 6 năm trôi qua, kể từ ngày mọi người bước vào cánh cổng đại học.
Những đứa trẻ non nớt năm đó, bây giờ đều đã trưởng thành, trở thành những con người thành đạt.
Sau khi vào đại học, Kim Hạ cũng không còn giữ thói quen viết nhật kí nữa.
Cô nhớ đến lời Lục Dịch năm đó, đúng là không nên viết ra làm gì, bí mật thì cứ để trong lòng là được, viết ra cũng có ngày bị người khác thấy thôi.Sau 6 năm, cuối cùng cũng có ngày mọi người cùng nhau hợp mặt đầy đủ.- Kim Hạ, sao cậu không học gì khác.
Học bác sĩ chi cho cực vậy? Bọn tớ học có 4 năm, có rất nhiều thời gian vui chơi, còn cậu, chi khổ vậy? – Lam Thanh Huyền nói- Cũng đành chịu thôi, dù sao đây cũng là ước mơ của tớ, dù có khổ thì cũng là con đường tớ chọn.6 năm ròng rã trôi qua, rời xa ghế nhà trường khiến mọi người ai cũng trưởng thành hơn.
Sau 6 năm, Kim Hạ đã trở thành một bác sĩ đúng như ước muốn ban đầu của mình.
Lam Thanh Huyền thì trở thành một chuyên gia IT, Tạ Tiêu sau bao nhiều lần cố gắng cũng đã mở được công ty riêng cho mình.
Dương Nhạc cũng mở cho mình một chuỗi nhà hàng, Tiểu Hi thì trở thành một nhà thiết kế và Lan Diệp thì trở thành luật sư.- Các cậu, ….
vẫn không ai có tin tức của Lục Dịch sao?- Kim Hạ ngập ngừng hỏi- Thật ra là có đó, nhưng … có cũng như không thôi – Lam Thanh Huyền nói.- Có sao? – Mọi người đồng thanh bất ngờ trả lời.- Ùm, cách đây không lâu, tớ đã liên lạc được với ba của cậu ấy, nhưng bác ấy cũng không nói rõ là Lục Dịch đang ở đâu.
Chỉ nói là Lục Dịch cậu ấy cũng như chúng ta, đang cố gắng thực hiện ước mơ của mình.
Chỉ vậy thôi.
Nên tớ cũng không hiểu là cuối cùng ý bác ấy là gì nữa.- Nói vậy, cậu ấy vẫn sống tốt nhỉ? – Dương Nhạc hỏi- Có lẽ vậy.- Cũng may, cậu ấy không có chuyện gì là tốt rồi.
Mấy năm trời không có tin tức gì, tớ cứ nghĩ, có khi nào cậu ấy ….
– Tạ Tiêu ngập ngừng nói- Nè đừng có nói xui xẻo như vậy chứ - Kim Hạ cắt lời Tạ Tiêu.- Dù sao bây giờ mọi người ai cũng thành đạt hết rồi, nào chúng ta nâng ly cho sự thành công của chính mình nào!!- À, tớ còn một chuyện vui muốn nói cho các cậu biết – Lam Thanh Huyền vui vẻ nói- Chuyện gì?- Tớ, bắt đầu từ tuần sau, sẽ chính thức dời về đây làm, ở Bắc Kinh thân yêu này, yeahhhh, cuối cùng cũng được về rồi.- Trùng hợp vậy, tớ cũng sắp dọn về đây – Lan Diệp bất ngờ nói- Cậu cũng về?- Ùm, tớ đã xin nghỉ ở chỗ cũ rồi, ở xa như vậy cũng chán lắm, với lại ba mẹ cũng lớn tuổi rồi, nên tớ quyết định về đây làm.- Vậy có phải, ông trời là muốn chúng ta hội tụ lại một lần nữa không? Tớ cũng đang định mở thêm nhà hàng ở Bắc Kinh đây – Dương Nhạc nói.- Thật hả? Thật không ngờ, không hẹn mà gặp như vậy, xa nhau mấy năm cuối cùng cũng có thể sống gần nhau rồi.
Kim Hạ và Tiểu Hi đều ở Bắc Kinh, vậy chỉ còn mình cậu đó Tạ Tiêu.
Hay là cậu cũng dời công ty về đây đi.- Cần gì phải dời, tớ là ông chủ mà, đâu cần phải ở công ty suốt.
Tớ bây giờ chỉ cần ngồi không đếm tiền thôi.
Ahaha- Bỏ bê quá, coi chừng phá sản đó.- Không thể nào đâu.- À mà các cậu, cũng 6 năm rồi, nói thật hết đi, các cậu đã có người yêu hết chưa?? – Tiểu Hi phấn khích hỏi.- Ây da, ai mà may mắn được như cậu đâu, bọn tớ hiện tại vẫn chưa thoát kiếp ế nữa – Tiểu Lam than vãn- Thật không đấy, cậu đào hoa lắm mà.
Sao có thể vẫn còn ế được?- Biết làm sao bây giờ, theo đuổi người ta mà mãi người ta vẫn không chịu đó – Tạ Tiêu lên tiếng.- Này, cậu, cậu….
nói cái gì vậy, chỉ là chưa tới thời điểm thích hợp thôi.- Ai vậy?- Nhân viên công ty tớ, lúc trước cậu ấy đến một lần, thấy người ta là bị hớp hồn đến giờ luôn.- Ghê vậy,… yêu từ cái nhìn đầu tiên luôn!!- Thôi, thôi, thôi….
được rồi, đừng có chọc tớ nữa.
À, Kim Hạ còn cậu? Đã để ý ai chưa? – Tiểu Lam nhanh chóng chuyển mũi tên về phía Kim Hạ- Tớ thời gian học còn không có, lấy gì có bạn trai chứ.- Thật không đó.
Là không muốn quen người mới, hay vẫn chưa quên được người cũ?? – Lan Diệp trêu ghẹo Kim Hạ- Cậu này, nói cái gì vậy chứ!!- Thôi, các cậu đừng chọc Kim Hạ nữa.
Trong chúng ta, cậu ấy là vất vả nhất rồi, chuyện cũ qua rồi, đừng nhắc lại nữa – Dương Nhạc lên tiếng bảo vệ Kim Hạ.- Chỉ có cậu là thương tớ.[ Bệnh viện ]- Kim Hạ, em đi đâu, giờ này mới về vậy?- Em có hẹn với vài người bạn, em đã xin phép nghỉ buổi sáng rồi mà.- Haizz… nhưng mà cô tiểu thư hôm trước lại đến nữa rồi, sáng giờ không có em, cả cái bệnh viện náo nhiệt vô cùng.- Cô bé đó lại đến sao?- Ùm, giờ vẫn còn ở đây đấy.
Nhưng mà hình như hôm nay không phải đi khám bệnh, mà đưa người nhà đi khám đó.- Em ấy ở đâu vậy?- Bên khoa xương khớp.- Vậy để em qua đó xem thử, cảm ơn Phong ca.Người nói chuyện với Kim Hạ là bác sĩ Trương, Trương Hàn Phong.
Anh ta là tiền bối của Kim Hạ, học trên Kim Hạ 2 khóa, quen biết Kim Hạ trong một lễ hội khi Kim Hạ học năm thứ 2 đại học.
Sau khi ra trường, đã vô tình cùng Kim Hạ làm chung bệnh viện.
Là một người tốt tính, rất biết quan tâm giúp đỡ người khác, và đặc biệt rất quan tâm Kim Hạ.[ Khoa xương khớp ]- Tiểu Tinh?- Chị Kim Hạ!- Sao em lại ở đây nữa rồi?- Chị, hôm nay em không có đến làm loạn nữa đâu.
Lần này, em đến với ….
bạn của em, anh ấy bị thương ở chân, em cùng anh ấy đến bệnh viện thôi.
Em nói thật, em không có đến làm loạn đâu.- Được rồi, chị biết rồi.
Nhưng mà,… sao ở đây nhiều người quá vậy?- À, bạn bè lo lắng cho nhau thôi mà, chị không cần để ý đâu, hihi.“A, a…” – Tiếng la từ phòng chăm sóc vọng ra, dường như bệnh nhận này bị đau khá nặng nhỉ.- Chị, để em vào xem một lát, lát nữa em xuống tìm chị đi ăn trưa có được không?- Được, vậy chị đi làm việc, lát em xuống phòng tìm chị- Dạ được.Nói rồi, Kim Hạ cũng quay người đi, nhưng lại có một cuộc gọi đến, là mẹ cô, gọi điện hỏi thăm sức khỏe chút thôi, nên Kim Hạ cũng đứng lại nghe cho xong cuộc điện thoại.- Ở đây, phía dưới đầu gối có hơi đau!Giọng nói từ trong phòng bệnh vang ra, khiến Kim Hạ có chút đứng hình, quay đầu nhìn vào trong phòng.
Phía trong ngoài trừ Tiểu Tinh còn có 3-4 người nữa, ăn mặc rất kín đáo, không thể thấy mặt họ được.
Những người đó và cả Tiểu Tinh đều đứng bên giường bệnh nhân đó, che đi phần trên gương mặt, từ ngoài nhìn vào,