Bóng cây nhãn thơm thanh mát che đi sự oi bức vì trời nắng của bách tính, nhưng không thể che đi gánh nặng cuộc sống, sự tuyệt vọng đau khổ phát ra từ đáy lòng bọn họ.
Ngày qua ngày năm qua năm vất vả lao động chỉ có thể miễn cưỡng no bụng, chỉ cần xảy ra chuyện bất trắc sẽ rơi xuống vực sâu.Ngư Nương không đành lòng nghe tiếp nữa, mềm lòng thì có lợi ích gì.
Nàng giống như bọn họ, đều là tấm bèo trong thời loạn thế, thân bất do kỷ.Buổi tối yên lặng như tờ, âm thanh lộc cộc vang lên từ xa đến gần: "Ầm..."Cửa rào bị đập vang, bỗng nhiên người giữ cửa bừng tỉnh giấc, xoa đôi mắt nhập nhèm: "Hơn nửa đêm rồi đấy, ai thế?""Trụ Tử, là ta, Bá Sơn ca của Lý gia."Trụ Tử mở to mắt đốt đèn soi, chỉ thấy một nam nhân khoảng hai ba mươi tuổi đứng trước cửa rào.
Có lẽ vì làm ăn lâu năm nên trên mặt ông ấy vô thức mang theo ý cười, có cảm giác vô cùng gần gũi ôn hòa."Bá Sơn ca, sao đêm hôm khuya khoắt huynh mới trở về.
Trên đường đi nguy hiểm lắm.""Ban ngày bận việc, đúng lúc quán rượu làm ăn ế ẩm, ông chủ cho chúng ta về nghỉ ngơi.
Vốn định ngày mai mới lên đường trở về, nhưng đã rất lâu rồi chưa gặp cha nương, trong