Lưu thị cầm dao xông tới, hô: "Ngươi đừng động đến tôn tử ta, nó cũng bị bệnh lao như gia gia nó, ngươi có lôi nó đi cũng không đánh trận nổi đâu!"Hai mắt Đại Ngưu nhắm nghiền, giật giật mấy nhát, ngay sau đó là một trận ho khan tê tâm liệt phế, phun ra một ngụm máu.
Quan binh vội vàng lui về phía sau, mắng: "Thật xui xẻo, cả nhà này đều bệnh tật.
”Sau một trận càn quét thì lương thực, la, mấy con gà mái đẻ trứng, con gà trống đang bừng bừng sức sống, còn có mấy cái chăn mới, thịt khô Lưu thị treo trên xà nhà, chỉ cần là thứ hữu dụng đều bị bọn chúng lấy đi hết.
"!.
Nhìn nhà này bệnh tật đầy mình, thế mà cũng có chút đồ đạc.
"Quan sai cầm đầu nghe vậy, dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Lý Đại Thành.
Ngư Nương thở phì phò, nằm sấp trên người Lý Đại Thành, khóc càng lớn tiếng: "Gia gia, gia gia làm sao vậy! Đừng làm con sợ!”Lý Đại Thành làm bộ, lại phun ra một ngụm máu.
Quan binh nhíu mày, phất phất tay: "Đi, đi tới nhà kế tiếp, nếu không bắt được người thì đốt nhà bọn chúng cho ta.
”Quan binh đã rời đi, nhưng cửa vẫn đang mở rộng, Ngư Nương không dám khinh thường, tiếp tục gào khóc.
Lưu thị cầm đao, đi đến chỗ để lương thực, trống rỗng, cái gì cũng không còn, ngồi trên mặt