Chạy nạn là lựa chọn vạn bất đắc dĩ, có thể sống sót thì không ai muốn rời khỏi quê hương cả."Đại Nha nghe Lý Đại Thành nói, cảm thấy đúng, nhà ta có hơn trăm mẫu ruộng tốt, gia gia lại mở y quán duy nhất ở gần mười dặm tám thôn quanh đây.
Nếu thật sự chạy nạn cũng không tới phiên nhà ta.
Hơn nữa, Đại Nha biết gia gia và nãi nãi luôn có thói quen tiết kiệm tiền.
Nàng từng vô tình nhìn thấy hũ đựng tiền tiết kiệm của nãi nãi, nặng trĩu, chắc chắn bên trong có không ít tiền.
Nhưng nàng lại nghĩ đến nếu mất mùa thì tiền sẽ không đáng giá."Gia gia, có phải chúng ta nên mua chút lương thực không.
Nếu có hạn hán thì lương thực sẽ trở nên đắt, bây giờ mua khi sau này giá lương thực tăng cao, chúng ta có thể bán kiếm tiền."Đại Nha biết mình nói nhảm nhưng lương thực ai chê ít chứ.Lý Đại Thành cười nói: "Gia gia biết, còn phải đa tạ Đại Nha nhắc nhở gia gia đó."Mặt Đại Nha đỏ lên, ngượng ngùng.Hộ nhà nông một ngày hai bữa cơm, chỉ có nhà giàu có mới được một ngày ba bữa, vì thế Đại Nha và Nhị Ngưu câu cá để đến bữa tối mới ăn.Nhờ vào nhà mẹ đẻ của Lưu thị làm đồ tể, Lý gia không hề thiếu mỡ heo ăn.
Trước mặt Đại Nha có một đĩa cá kho tiêu thơm ngào ngạt, xông vào mũi mê người.
Đây là món quà khi nàng