Sáng nay thời báo xây dựng và các tạp chí kinh tế ở Giang Thành đồng loạt đưa tin ‘Hải Thị trúng thầu dự án khu đô thị phía Tây’.
Thẩm Thường Hi tâm trạng xuống dốc, không ăn không uống từ lúc trở về từ trung tâm đánh giá dự án.
Cô ngàn tính vạn tính cũng không ngờ được kết quả dự án của mình bị đánh trượt.
Bao nhiêu công sức cô thức khuya, dậy sớm đổ dồn vào bản kế hoạch dường như đều bỏ ra một cách vô ích.
Một người từng dẫn dắt cả một đội mấy trăm người giống như cô, đã làm không biết bao nhiêu kế hoạch hoàn chỉnh không chút sai sót nào mà lại bị thua trong tay một công ty nhỏ mới phất lên từ mấy năm trước.
Cô thật không cam tâm.
Kết quả này hoàn toàn nằm ngoài dự tính của cô.
Từ tối hôm qua, hàng trăm tin nhắn và cuộc gọi của quản lý, của đồng nghiệp mới, Thẩm Thường Hi không có tâm trạng cũng không muốn nhận điện thoại của bất kỳ ai.
Không phải vì cô sợ bị quở trách, nói sợ chi bằng nói cô vẫn chưa có cách nào đối mặt với sự thật này.
Đêm qua, cô không chợp mắt nổi một giây, nghĩ đến cảnh cô đã từng vui biết bao khi được chuyển qua bộ phận thuộc sở trường, rồi chuyện cô lấy bao nhiêu tự tin để bảo đảm mình sẽ giành được dự án này cho bằng được.
Cô muốn gọi cho Tô Mộng Nhiên, nhưng khi nghĩ đến cảnh cô gái ngây ngốc lẽo đẽo chạy theo tiếng gọi tình yêu, chạy theo một tên đến tình cảm của bản thân cũng không thừa nhận sẽ càng khiến cho cô tức muốn trầm cảm.
Cô định gọi cho Thành Thẩm, anh trai duy nhất của cô nhưng lại sợ bị anh chê cười.
Muốn gọi điện khóc lóc với bà Thẩm, nhưng lại càng sợ khiến bà lo lắng đau lòng.
Bà Thẩm là người cưng chiều cô nhất trong nhà, cũng là người có trái tim yếu mềm nhất.
Cô lại càng không muốn gọi cho cha, người khiến cô phải quyết tâm bỏ nhà đi cho bằng được.
Nhưng dù cho có thất vọng đến nhường nào, Thẩm Thường Hi sớm muộn cũng phải đối mặt.
Thẩm Thường Hi rời khỏi giường, cảm giác tội lỗi khiến cho đại tiểu thư họ Thẩm lần đầu tiên trong suốt hai mươi ba năm cuộc đời, dậy sớm gấp chăn cẩn thận, tự rán trứng rồi ngồi ăn một mình.
Cũng không biết lần này làm hỏng chuyện, cấp trên sẽ trách mắng như thế nào.
Có thể cô sẽ bị cho nghỉ việc ngay lập tức.
Hoặc trường hợp xấu nữa, cô theo thỏa thuận chuyển lên phòng giám đốc làm thư ký.
Thẩm Thường Hi chẳng muốn nghĩ nữa, sau khi chườm đã cho mắt bớt sưng thì lái Bối Bối đi làm.
Đúng như dự đoán, Thường Hi vừa đến công ty đã bị quản lý gọi vào chất vấn.
“Cô cũng biết tôi gọi cô vào đây là vì việc gì rồi chứ?”
Không khí nặng nề bao trùm khắp cả phòng.
Mặt ông quản lý nhăn nhúm, vừa nhìn đã biết đang tức tối tới mức nào.
Cũng phải, tại vì Thường Hi làm dự án không tốt nên đã khiến cho KPI tháng này của cả phòng bị tiêu tán sạch.
“Vâng.” Thẩm Thường Hi khẽ gật đầu.
Vì hôm qua mất ngủ nên hiện tại Thẩm Thường Hi vô cùng mệt mỏi, đôi mắt lim dim chỉ trực để nhắm lại.
Có điều cô vẫn ráng vận sức để không ngáp vào thời điểm căng như dây đàn này.
Cùng lắm là nghỉ việc chứ gì, cùng lắm là làm lại từ đầu, cùng lắm là muối mặt mượn tiền Thành cẩu sống tạm qua mất ngày đi tìm công việc mới.
Thẩm Thường Hi đúng là lạc quan, đại tiểu thư Thẩm gia chưa có khó khăn nào là không thể giải quyết.
Đáp lại, ông quản lý trút một hơi dài, như không muốn nói thêm một lời nào với cấp dưới đang đứng trơ trơ cái mặt không chút hối cải này.
Nếu như không phải văn phòng giám đốc đánh tiếng trước, cho dù là trước khi nhận dự án có tự tin thế nào, lão cũng không dám để một người mới đảm nhận chính dự án quan trọng như vậy.
Bây giờ thì hay rồi, cả một dự án lớn cũng bị phá hư hết.
Cũng may mà không bị cấp trên khiển trách, có lẽ một phần cũng là do lỗi cài sai người của giám đốc.
Ông ta vừa tò mò lại vừa giận, rốt cuộc cái cô người mới này có thân phận như thế nào mà lại được ưu ái tới vậy.
“Cô thu dọn đồ đi.
Văn phòng giám đốc sáng sớm đã gọi tới đây rồi.” Thở dài một hơi, ông ta nói tiếp.
Đúng là việc gì cần đến cũng sẽ đến.
Nhưng Lê Cảnh Nghi đúng là nhanh thật, ít ra cũng phải cho cô thời gian để chuẩn bị chứ, chuẩn