Thẩm Thường Hi thấy anh ta chỉ vừa mới đọc lướt qua mấy trang đầu đã vội vàng kết luận, cảm thấy vô cùng tức giận nhưng cô nén lại phản ứng thái quá giống như thời còn trẻ con, ít ra không đập bàn và hét vào mặt anh ta.
“Tại sao lại không được ạ?” Thẩm Thường Hi trợn mắt, giọng nói hơi lớn.
“Thứ nhất, cô không tính đến khả năng thiên tai phải kéo dài dự án.
Thứ hai, chỉ mới giở mấy trang đầu đã thấy có mấy chỗ số liệu không hợp lý.” Anh nói xong, tùy tiện cầm cuốn tập vứt bịch cái lên bàn khiến cho chiếc đồng hồ cát bên cạnh bị rung chuyển một trận, cát trong đó được một phen ồ ạt ra ngoài.
“Lập tức sửa lại cho tôi!”
“Sao có thể như vậy, không tính đến khả năng thiên tai đúng là lỗi của tôi, còn số liệu tôi đã tính lại mấy lần rồi…” Thẩm Thường Hi vốn dĩ định nói thêm vài lời biện minh nhưng thấy thái độ cứng rắn của Lê Cảnh Nghi, cô có thể phản kháng ư?
Đương nhiên là không.
“Tôi sẽ sửa lại ngay.”
“Tôi muốn nhìn thấy nó ngay trong sáng ngày mai.”
“Sáng mai?” Anh ta ném lại một câu, không nói không rằng mặc định như cô đã đồng ý, hoặc cho dù không đồng ý cũng phải đồng ý.
Đúng là tên khốn khó ưa.
Thẩm Thường Hi cuối cùng mang theo một bụng tràn ngập oán khi rời khỏi văn phòng trở về bàn làm việc định làm cho xong ở công ty chứ quyết không mang việc về nhà.
Mãi cho tới tám rưỡi, chút ánh sáng duy nhất trong phòng làm việc của diêm vương tắt, Thẩm Thường Hi mới dừng tay, cuối cùng vẫn là chưa sửa xong bảng số liệu.
Lê Cảnh Nghi không biết có phải cố tình làm khó cô không, bảng số liệu làm mới lại từ đầu đã khó, bây giờ muốn sửa lại lại càng phức tạp.
Anh ta chỉ một lời liền bắt cô trong sáng mai phải có.
Đúng là bức người quá đáng.
Thẩm Thường Hi vừa điên cuồng tính toán, trong đầu vẫn ong ong chửi Lê Cảnh Nghi.
Gập bảng số liệu sửa xong được phân nửa, cô sắp đồ rời khỏi công ty.
Đèn trong cả tòa nhà đã tắt gần hết, chỉ còn có vài phòng trực và phòng bảo vệ còn sáng đèn, đến lao công cũng được nghỉ sớm hơn cô.
“Thường Hi.” Đang rảo bước về vía cửa lớn thì chợt có người gọi tên cô.
Tiếng gọi làm cho thần kinh của cô bị căng thẳng một phen.
Thẩm Thường Hi quay về hướng có tiếng gọi thì thấy chị Tuyết.
Hôm nay chị không mặc đồ công sở như mọi ngày, bộ quần áo thể thao rộng rãi giản dị, nhưng trông lại hợp hơn so với bộ đồ cứng nhắc trước đây.
“Sao giờ này rồi em vẫn còn ở đây vậy?” Chị gọi cô rồi từ chỗ chị đứng chạy lại.
Thẩm Tường Hi thở dài, đến cô cũng chẳng biết tại sao mình lại ở đây.
Vì vài ba cái đồng lương ít ỏi mà phải liều mạng như vậy.
“Còn chị, sao chị lại ở đây giờ này vậy?” Cô hỏi chị Tuyết.
Nhìn bộ đồ chị ta mặc, Thẩm Thường Hi chắc chắn người này đã về nhà qua rồi.
“Chị quên vài đồ cá nhân ở bàn làm việc mà không có không được nên đành phải đến lấy về.”
“Ra là vậy.”
“Không lẽ giám đốc bắt em tăng ca tới muộn vậy hả.”
“Không có, là em làm sai sót số liệu nên ở lại chỉnh cho xong.” Thẩm Thường Hi cười cười trả lời qua loa mấy câu.
Cũng không hẳn là nói dối.
Chị Tuyết có vẻ đối với Lê Cảnh Nghi rất tôn kính, lại ngưỡng mộ vạn phần, nếu cô nói xấu anh ta trước mặt chị có vẻ như không hay lắm.
Thẩm Thường Hi nói xong nhìn đồng hồ trên tay mình, bây giờ vừa tròn chín giờ tối.
Bụng bắt đầu đói cồn cào.
“Muộn thế này rồi… Hay là chị em mình đi ăn khuya đi, nãy chị ăn cơm mà giờ cũng tiêu gần hết rồi.” Chị Tuyết như đoán được Thẩm Thường Hi đang nghĩ gì liền đột nhiên đề nghị.
“Vâng được ạ.
Làm muộn nên em cũng chưa kịp ăn gì.”
***
“Em ăn cái này đi, rất ngon đó.” Chị Tuyết gắp miếng dồi nướng vào bát của Thẩm Thường Hi, cười nói.
“Cảm ơn chị.” Thẩm Thường Hi cho miếng lòng vào trong miệng, gia vị nêm nếm vừa phải, vừa có ngọt lại vừa có cay, nhưng lại vô cùng hòa hợp.
“Quán này ngày trước chị thường hay đi, cùng với một người bạn nhưng giờ cô ấy không có ở đây nữa nên chị cũng chẳng có hứng đến.” Chị Tuyết nói, trên mặt lóe lên tia tiếc nuối: “Cũng may giờ có em ở đây rồi, sau này muốn đi ăn có thể rủ em cùng đi không?”
“Tất nhiên là được rồi chị.
Em cũng rất thích đến những quán như thế này.” Thẩm Thường Hi cười đáp lại chị ta.
“Thật sao? Chị tưởng em không hay đến những quán lề đường chứ.”
“Đâu có, sao chị lại nghĩ vậy.”
Đúng là Thẩm Thường Hi không hay đến những quán lề đường như thế này vì ba mẹ cô cho rằng đồ ăn lề đường không sạch sẽ nên không hay dắt cô đi.
Cô cảm thấy đây là