Sáng sớm, Thẩm Thường Hi đã thay một bộ đồ công sở tới công ty để nhận phỏng vấn.
Chức vụ mà cô ứng tuyển chính là giám đốc bộ phận chiến lược, vị trí cô từng làm ở Thẩm thị.
Nhưng vừa mới tới công ty, Thẩm Thường Hi đã bị dọa cho hết hồn.
Người tới phỏng vấn hôm nay còn đông hơn cả trẩy hội.
Đa phần đều là các bô lão từ độ tuổi ba lăm tới bốn mươi, có cả năm mươi cũng nên.
Những hậu bối trẻ tuổi như cô thì chỉ đếm trên đầu ngón tay, vô cùng ít ỏi.
Nhưng cũng không vì chuyện đó mà Thẩm Thường Hi mất đi lòng tin và sự nhiệt huyết của mình.
Cô mang một gương mặt tươi cười ngồi chờ đợi.
“Số 25, Thẩm Thường Hi có đây không?”
Sau khi nghe thấy mình được xướng tên Thẩm Thường Hi ngay lập tức dơ tay lên nói: “Có tôi…”
Cô đi theo bọn họ bước vào một căn phòng.
Bên trong đó đã có ba người ngồi chờ sẵn, hai nữ, một nam.
Cô ngồi đối diện với bọn họ, khẽ gật đầu mỉm cười chào một cái.
Mấy người kia lại chẳng thèm đoái hoài, trực tiếp lạnh mặt mà bắt đầu.
Người đầu tiên hỏi cô là nữ, cô gái này chắc cũng hơn Thường Hi tới chục tuổi, trông vô cùng già dặn và khó tính.
“Cô Thẩm, cô có thể giới thiệu một chút về bản thân mình không?”
Nghe xong Thẩm Thường Hi có hơi nhíu mày.
Không phải trong tập hồ sơ của cô có ghi hết rồi sao? Tự dưng lại hỏi lại như này có phải hơi mất thời gian?
Thường Hi nở một nụ cười hòa nhã, ngón tay vén mái tóc của mình lên rồi trả lời: “Tôi có viết trong hồ sơ rồi, chị có thể xem thật kĩ…”
Câu trả lời của cô hình như khiến bọn họ không hài lòng lắm.
Bà chị kia ngay lập tức cau mày, cầm tập hồ sơ của cô lên phân phát cho mấy người bên cạnh rồi xem xét.
Lần này người hỏi cô là người đàn ông ngồi ở giữa, xem chừng chức vụ rất cao.
Anh ta trực tiếp hỏi thẳng Thường Hi: “Vì sao cô lại ứng cử vị trí này…”
Thường Hi trong lòng thầm đánh giá bộ phận tuyển dụng của công ty này.
So với Thẩm thị hoàn toàn không bằng.
Nhưng cô đã đâm lao rồi thì phải theo lao, cô từ tốn giải thích.
“À, vị mức lương và đãi ngộ ở vị trí này của công ty rất phù hợp với tôi.”
Câu trả lời này của cô lại lần nữa khiến cho ba người ngồi phỏng vấn thêm phần lạnh nhạt đến chính Thường Hi cũng không biết là cô trả lời sai ở đoạn nào nữa.
“Cô có kinh nghiệm bao nhiêu năm rồi? Đã từng làm ở vị trí này chưa?”
Tới đoạn này Thẩm Thường Hi lại trả lời tiếp: “Tôi đã có bốn năm kinh nghiệm, vị trí làm và công ty tôi làm đã ghi rõ trên hồ sơ.”
Người kia nhìn vào trong hồ sơ, mắt hơi nhíu lại.
Sau cùng chị ta hỏi lại cô: “Cô thực sự từng làm ở Thẩm thị ở Nhất Thành?”
Câu này cứ như muốn nói rằng Thẩm Thường Hi cô đang nói dối vậy.
Thẩm Thường Hi ngay lập tức gật đầu: “Đúng vậy, tôi chính là làm ở Thẩm thị, cô có ý kiến gì sao?”
Người kia nhìn cô bằng ánh mắt nghi ngờ, không phải là họ cho rằng cô đang nói dối đấy chứ.
Lòng kiêu ngạo của Thẩm Thường Hi chợt trỗi dậy, cô dường như đang rất khó chịu.
“Thẩm thị là một tập đoàn lớn, lương thưởng và đãi ngộ không phải tốt nhất sao? Cô lại từ chức ở công ty lớn rồi xin việc ở công ty nhỏ? Có thể cho tôi biết lý do không?”
Đúng vậy, lương của Thẩm thị và đãi ngộ rất tốt, có điều cô cũng chỉ vì tương lai của mình mà đứng dậy chống đối.
Cô không biết khi nào ba Thẩm mới không ép cô cưới chồng nên chỉ có thể dùng cách này mà phản kháng lại.
Thẩm Thường Hi nhớ lại cái ngày cô đặt đơn từ chức trên bàn.
Khi rời đi cô đúng là không lỡ, nhưng ai biết được, cô đành phải bất đắc dĩ làm thế.
“Tôi là vì lý do cá nhân mới xin từ chức ở đó…”
Người kia vội đẩy kính mắt