Đối diện với lửa giận đang trên đà dâng cao của Lê Cảnh Nghi, Thẩm Thường Hi đoán anh ta mới gặp phải chuyện gì đó hôm nay nên chẳng ngu mà chống đối lại anh ta.
Mấy vụ này cô sớm đã quen rồi chỉ cần thành thật nhận lỗi cho qua chuyện là sẽ xong.
Thẩm Thường Hi mày đã biến thành bộ dạng nhu mì hai mặt như thế này từ bao giờ.
“Xin lỗi giám đốc, vậy để tôi đem về sửa lại.” Thẩm Thường Hi từ bỏ phản kháng vô ích, ngoan ngoãn nhận sai.
Đối diện với thái độ thành thật này của Thẩm Thường Hi, cơn giận trong mắt Lê Cảnh Nghi cũng vẫn chưa vơi đi hết, chỉ cần nghĩ lại những lời nói của cô lúc ở phòng nghỉ với các nhân viên khác, mọi hành động của cô bây giờ chắc chắn chỉ là diễn, trong bụng nhất định đang ra sức chửi bới anh.
Nghĩ như vậy anh lại càng tức giận, trước khi cô đi còn cố tình sắp xếp cho một nhiệm vụ bất khả thi rồi bắt cô trong sáng mai phải nộp cả báo cáo cũ và mới.
Dĩ nhiên, Thẩm Thường Hi cho dù có vui vẻ ra mặt cỡ nào cũng phải thoáng cau mày.
Nhưng cô là ai chứ, đã hạ quyết tâm phải hạ gục Lê Cảnh Nghi bằng sự dịu dàng của mình làm sao có thể dễ dàng từ bỏ như vậy.
Đối với sự gây khó dễ của Lê Cảnh Nghi bao nhiêu, Thẩm Thường Hi lại càng phải tỏ ra khoan dung độ lượng bấy nhiêu: “Giám đốc, vậy hôm nay có cần tôi làm tài xế đưa anh về nhà không.” Thẩm Thường Hi nói tiếp, trên miệng vẫn nở nụ cười nhu hòa.
Cô như một đám mây trắng tinh tế nhẹ nhàng lướt qua cơn tanh bành của Lê Cảnh Nghi, không những ra vẻ không tức giận ngược lại còn tỏ ra quan tâm anh ta, lo lắng ngược lại cho anh ta.
Đường về nhà bị người ta đánh hội đồng…
Lê Cảnh Nghi trong lòng đang nghĩ giờ mà để cho cái người cả bụng dao găm này chở về, chỉ sợ trên đường về giết người diệt khẩu anh lúc nào không hay.
“Không cần.
Làm cho tốt nhiệm vụ của cô đi.
Nhớ rằng nộp muộn sẽ bị trừ lương.” Lê Cảnh Nghi lạnh nhạt đáp lại.
Rõ ràng cách trừng phạt tốt nhất đối với Thẩm Thường Hi chính là hai tiếng ‘trừ lương’ thật nhẹ nhàng phát ra từ chiếc miệng nhỏ xinh của Lê Cảnh Nghi.
“…”
Thẩm Thường Hi mày phải nhịn, đây là đối tượng mày phải ra sức lấy lòng.
“Vâng giám đốc.” Thường Hi khóe môi khẽ co rúm nén lại tức tức giận của mình sau đó tĩnh lặng rời khỏi phòng
***
“Cậu nói xem đàn ông có phải cũng có mấy ngày đèn đỏ giống như chúng ta không.
Lúc nóng lúc lạnh, buổi sáng vẫn còn bình thường, buổi chiều sát khí như muốn giết người.
Bắt mình làm báo cáo, hạn cũng chưa tới mà bắt nộp ngay.
Anh ta gấp cái gì chứ, gấp đi đầu thai hay gì.” Về đến nhà, Thường Hi lại tiếp tục trút hết bực dọc trong người cho cái người chị em tốt đang bị cầm chân ở Nhất Thành của mình.
“Đàn ông thì không chắc, nhưng giám đốc của cậu thì chắc là có.” Tô Mộng Nhiên đang nhàn nhã ngồi dũa móng tay, điện thoại bật chế độ loa ngoài, thi thoảng còn nghe thấy tiếng lách tách.
“…Hơn nữa không chỉ có mấy ngày.”
“Phải không, đúng là hết chịu nổi luôn mà.” Thẩm Thường Hi hết sức đồng tình.
“Vậy cậu phải mau chóng theo đuổi được anh ta.”
“Gì hả? Cậu nói dễ quá nhỉ.
Cậu có giỏi thì đi công phá cái tảng băng ngàn năm này xem.”
Để xem cậu có bị chọc cho tức chết hay không.
Mà cũng có thể là không, vì ít nhiều gì cũng là người có kiên nhẫn theo đuổi một người đàn ông tận mười năm, đáng tiếc là sai đối tượng.
Thẩm Thường Hi tưởng tượng một ngày, tính cách chây lì của Tô Mộng Nhiên đi theo đuổi Lê Cảnh Nghỉ, chỉ có hai trường hợp xảy ra, một là anh ta phiền quá nên sẽ chấp nhận, hai là sẽ trực tiếp đá đít cô ra khỏi trái đất.
Tô Mộng Nhiên nghe thấy lời này, đang tỉa móng suýt chút nữa là tỉa nhầm vào thịt, không vội kêu lên một tiếng liền dựng ngược lên: “Sao có thể chứ, trong lòng mình chỉ có một tảng băng cần phải công phá thôi.”
“Tô Mộng Nhiên, tớ thật vô cùng nghi ngờ có phải cậu đang cố chỉnh tớ không? Ra cái chủ ý tồi tệ gì thế này, tớ cảm thấy cốt cách của tớ sắp bị bào