Tô Mộng Nhiên đột nhiên ngồi phịch xuống giường, ôm lấy mèo đại vương, ánh mắt sắc bén nhìn Thẩm Thường Hi không chớp như muốn rao bán ý đồ xấu.
“Không phải cậu còn đang nghĩ cách tán tỉnh anh ta mà ko được sao.
Hay là nhân cơ hội này….”
Thẩm Thường Hi biết ngay, trong đầu Tô Mộng Nhiên nhất định không nghĩ ra được chỉ ý nào hay ho.
“Cậu nghĩ cái gì vậy Tô Mộng Nhiên, mình đó là giả vờ, giả vờ cậu có hiểu không? Nếu như anh ta có ý đồ gì xấu với mình vậy thì mình không phải là…”
Quá thiệt rồi sao…
Thẩm Thường Hi lồng ngực phập phồng.
Cô thì đang lo lắng sốt vó còn Tô Mộng Nhiên thì ở đây thản nhiên làm cô rối trí.
“Ai da cậu lo cái gì, theo đuổi người ta lâu như vậy rồi, một cọng tóc cũng chưa được chạm vào, cậu nghĩ anh ta sẽ chạm vào cậu chắc.”
Lời này thực sự đã động chạm đến lòng tự tôn còn cao hơn cả cây cột điện cao áp ngoài kia của Thẩm Thường Hi rồi.
Suốt một tháng nay không chỉ phải dẹp bỏ sự chán ghét đối với Lê Cảnh Nghi, mà còn phải dẹp bỏ cả liêm sỉ để theo đuổi anh ta.
Kết quả là không phải bị phũ đến mất mặt thì cũng là bị anh ta lườm cho bốc khói, Thường Hi lúc nào cũng trong tâm thế nửa muốn khóc nửa muốn bỏ cuộc.
Thẩm Thường Hi chột dạ: “Ấy, mình phát hiện cậu đúng là lật mặt nhanh thật đó nha.
Vừa giây trước còn nhất quyết muốn thay mình giáo huấn anh ta, còn muốn mình nghỉ việc mà, bây giờ lại một hai đẩy mình tới miệng sói, cậu xem cậu như vậy mà được à.
Hả hả?” Thẩm Thường Hi vừa nói vừa vồ vào người Tô Mộng Nhiên, véo má cô.
Tô Mộng Nhiên ôm lấy chiếc má không có thịt bị Thẩm Thường Hi nhéo đến đỏ hai bên, giống như đánh phấn hồng: “Này này, mình đây không phải là sốt ruột thay cho cậu à.
Cơ hội ở riêng tốt như vậy.
Anh ta không sợ cậu ăn thịt đã là may lắm rồi, cậu còn sợ bản thân bị thiệt.”
“Biết người biết mặt không biết lòng, ai biết ban ngày hắn ta đạo mạo cấm dục thế nào, ban đêm lại hóa thú.
Một cô gái yếu đuối trong tay không tấc sắt như mình nếu như hắn thật sự giở trò…” Thẩm Thường Hi trong đầu là cả một ngàn không trăm lẻ một kịch bản máu chó, ánh mắt không tự chủ đạo hết bên trai lại bên phải: “...!trò không đứng đắn với mình, mình còn chẳng phải bó tay chịu trói hay sao.”
“Ồ, nếu cậu không yên tâm thì đã có cái này cho cậu.” Tô Mộng Nhiên nói xong chạy ra ngoài phòng cách sau đó lấy từ trong túi xách của cô một chiếc lọ nhỏ rồi lại chạy vào phòng Thẩm Thường Hi.
Bình xịt hơi cay phiên bản mini hiệu Tô đại tiểu thư.
“Á, cậu lấy đâu ra thứ này vậy Tô Mộng Nhiên?” Thẩm Thường Hi cầm lấy chiếc lọ có vẻ bề ngoài giống như một chai nước hoa bình thường, vỏ còn được khắc hoa văn tinh xảo.
“Con gái mà, đi đâu cũng phải có.” Tô Mộng Nhiên khoanh tay, mắt hếch lên bộ dạng tự đắc.
Chiếc hộp này cô phải khó khăn lắm mới đặt được bên nước ngoài về.
Căn bản là bởi vì sở thích không đẹp không dùng, không độc đáo không lấy của Tô Mộng Nhiên.
“Được đó Tô Mộng Nhiên, thứ tốt thế này mà giờ mới giao ra.
Về nhà mình sẽ trị cậu sau.”
Thẩm Thường Hi cầm bình xịt hơi cay trong tay, vẫn còn một bên tay để ghì cổ Tô Mộng Nhiên xuống.
Vừa đúng lúc này Lê Cảnh Nghi bên ngoài đã sốt ruột hết kiên nhẫn gọi điện giục cô.
Tiếng chuông điện thoại làm tim Thẩm Thường Hi lỡ mất một nhịp.
“Giám đốc tôi xuống ngay đây.” Thẩm Thường Hi thò đầu xuống dưới nói to.
Cô cầm túi xách quần áo của mình, sau đó bỏ bảo bối Tô Mộng Nhiên cho vào trong ngăn nhỏ của túi xách, khệ nệ đi xuống.
Đi được một đoạn còn nghe thấy giọng nói the thé của Tô Mộng Nhiên.
“Nhớ nắm bắt cơ hội nha.” Sau đó tinh nghịch nháy mắt với cô.
***
“Cô định ngủ ở nhà một giấc rồi mới xuống à?” Thẩm Thường Hi phi hết tốc lực chạy xuống dưới liền bị Lê Cảnh Nghi dùng ánh mắt hình viên đạn khủng bố.
“Thật ngại quá giám đốc.” Thẩm Thường Hi cười hơi gượng gạo: “Bây giờ có thể xuất phát được rồi.”
Thẩm Thường Hi đang định đi vòng qua ghế lái thì Lê Cảnh Nghi đột nhiên nói: “Hôm nay để tôi lái.”
Sao bữa nay đột nhiên diêm vương mặt lạnh lại ân cần như vậy.
Đây phải chẳng là được sủng mà sợ hãi trong truyền thuyết