Lê Cảnh Nghi bảo Thường Hi thu dọn đồ rồi cùng anh đi tới một nơi, sau đó sẽ xóa món nợ đồng hồ cát kia đi.
Thẩm Thường Hi nơm nớp đi theo anh ta, vốn dĩ xác định sẽ tới một nơi khủng bố bị hành hạ thể xác nào đó, ai ngờ được anh ta lại bảo cô chọn một trung tâm thương mại rồi bảo cô lái xe tới đó.
Chỉ như vậy là đã xóa được món nợ kia rồi, dễ dàng như vậy sao?
Mặc dù rất ngạc nhiên nhưng Thẩm Thường Hi cũng chẳng dám ý kiến gì nhiều, chỉ yên lặng mà làm theo.
Bình thường đã ra sức nịnh nọt.
Nay sau khi gây họa lại càng tỏ ra ngoan ngoãn, gọi dạ bảo vâng.
Thân làm người có tội cho dù anh có bắt cô ôm cả cái trung tâm này, cho dù có sụn lưng cô cũng quyết ôm về cho bằng được.
Sau khi tới được một trung tâm thương mại hiện lên gần nhất trên bản đồ.
Lê Cảnh Nghi lại đi vào một gian hàng đồ chơi.
Thẩm Thường Hi yên lặng đi theo.
“Cô chọn đi.” Anh chỉ vào đống nào xe máy, nào gấu bông nào đủ các loại dành cho trẻ con, mặt nghiêm túc nói.
Chẳng lẽ đây là kiểu tra tấn mới?
Thẩm Thường Hi đứng đơ ra một lúc, không hiểu ý của anh.
“Cô chọn giúp tôi một số đồ chơi thích hợp cho trẻ em, một lát sau mang ra chỗ quầy thanh toán.”
Lê Cảnh Nghi nói xong, một mạch đi tới bàn nghỉ ngơi dành cho khách, ngang nhiên cầm cuốn tạp chí ở đó.
Ngồi xuống nhàn nhã đọc.
“…” Thẩm Thường Hi cũng bó tay, khó hiểu một lần nữa nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo.
Thực chất trong lòng cô là hàng vạn câu hỏi.
Không lẽ anh có sở thích đặc biệt nào.
Biết cô thân mang tội lỗi chắc chắn không dám tiết lộ nên mới vô tư thể hiện cá tính.
Hay là…
Anh có con riêng, vợ và anh hai người lén lút kết hôn, anh bận trăm công nghìn việc.
Thi thoảng lại tới thăm con nhỏ.
Ài, làm gì có người con gái nào chịu sinh con cho anh ta chứ.
Nếu thật sự là như vậy, không chỉ công sức theo đuổi anh ta của cô đổ xuống sông xuống biển, mà còn phải gánh tội danh thiên cổ, tiếng xấu tiểu tam muôn đời.
Nghĩ thôi đã thấy sợ.
Nhưng khả năng này không lớn.
“Giám đốc, anh cần nhiều không?” Thẩm Thường Hi lớn giọng gọi với ra.
“Cô cầm được bao nhiêu thì chọn bấy nhiêu.”
Hào phóng tới vậy cơ à, làm cô tò mò muốn chết rồi đây.
Đã như thế Thẩm Thường Hi được phen sống lại tuổi thơ, chỉ một lát sau.
Túi lớn túi nhỏ đủ loại đồ chơi mới nhất mà bọn trẻ bây giờ hay chơi.
Nhiều tới nỗi Thẩm Thường Hi xách không lại, còn phải nhờ thêm mấy nhân viên của trung tâm mang xuống bãi đỗ cất phía sau cốp xe.
“Giám đốc, sao anh lại mua nhiều đồ chơi trẻ em như vậy?” Trên xe, Thẩm Thường Hi rốt cuộc cũng không giấu nổi tò mò nữa hỏi Lê Cảnh Nghi.
“Lát nữa cô sẽ biết thôi.” Anh chỉ đáp lại một câu.
Sau đó nhàn nhã nhìn ra cửa kính bên ngoài dòng xe tấp nập.
“Ồ.
Vậy bây giờ chúng ta sẽ đi đâu thế giám đốc?”
***
“Thật không ngờ giám đốc lại thường xuyên tới đây, còn là nhà từ thiện lớn nhất cho trại trẻ mồ côi này nữa.”
Hóa ra nơi mà Lê Cảnh Nghi nhắc tới, chính là trại trẻ mồ côi.
Lê Cảnh Nghi từ lâu đã tới đây làm từ thiện.
Không chỉ hàng tháng gửi tiền quyên góp, thi thoảng còn ghé mua quà mang tới cho các bạn nhỏ ở đây.
Các sư thầy và bọn trẻ thấy anh tới đều vui vẻ ra chào đón.
Đứa nào đứa nấy trên mặt đều là những nụ cười nhu hòa, không vướng tạp niệm.
Thẩm Thường Hi lần đầu tới đây, nhìn những đứa trẻ và khung cảnh yên bình ở đây, trong lòng cảm khái trào dâng.
Vừa đến đã thích.
Lê Cảnh Nghi nói chuyện hỏi han mấy câu các sư thầy trong này, sau đó thì đến ghế đá trong khu vui chơi nhìn bọn trẻ nô đùa với đống đồ anh mang tới.
Ngồi bên cạnh anh là Thẩm Thường Hi với gương mặt mãn nguyện.
“Sao? Cô nghĩ tôi là loại máu lạnh vô tình, không cảm xúc lấy hành hạ người khác làm niềm vui, khiếm khuyết nhân phẩm nên không thể tới những nơi này được à?” Lê Cảnh Nghi trả lời.
Trên mặt không hiện ra ít cảm xúc phẫn nộ nào nhưng ý nghĩa thì khiến Thẩm Thường Hi đang dạt dào hứng thú ngồi cạnh phải toát mồ hôi lạnh.
Những lời nói này sao lại nghe quen tai tới như vậy.
Đương nhiên vì đó là