Anh đưa điện thoại xa cái tai bảo bối của mình một chút, sau đó giả vờ nói: “Mẹ, con gái bảo bối của mẹ nói nó sắp chết đói rồi, chờ mẹ tới cứu đói kìa…”
Thẩm Thường Hi nghe Thẩm Thành nhắc tới mẹ mình vội vã cúp máy rồi block anh ra khỏi danh sách kết bạn luôn.
Cũng chặn cả wechat lẫn số phòng trường hợp mẹ cô muốn gọi.
Xong xuôi mọi chuyện cô mới nằm phịch xuống giường.
Bây giờ cô chỉ hy vọng ba Thẩm của mình bận rộn không có thời gian mà ngó ngàng tới cô thôi, bằng không cái công việc ở Việt Trí cũng mất.
Tới lúc đó cô chỉ có thể về Nhất Thành kết hôn cùng tên họ Lê kia.
Thường Hi nằm một chút rồi lại leo xuống giường, chạy vào phòng bếp nấu qua loa đại khái vài món ăn để nhét bụng.
Từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, được ăn toàn sơn hào hải vị, bây giờ ngồi đây ăn toàn đồ rẻ tiền cộng thêm tay nghề nấu nướng ‘đẳng cấp’ một sao nữa, Thường Hi muốn ăn hai bát cơm cũng không thể cố được.
So với đồ ăn của Tiểu Bảo (con chó mà mẹ Thẩm Thường Hi nuôi) còn khó nuốt hơn.
Thế là tất cả lỗi lầm Thẩm Thường Hi lại đổ lên đầu tên họ Lê nào đó.
Cô vừa ăn cơm vừa mắng cái tên đó.
***
Tại văn phòng làm việc, Lê Cảnh Nghi đang xem tài liệu thì chợt cảm thấy người hơi lạnh, anh ta rùng mình một cái rồi hắt hơi.
Sao lại có cảm giác như ai đó đang chửi mắng mình nhỉ?
Anh đang chăm chú xem tài liệu thì đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
“Vào đi…” Lê Cảnh Nghi cất giọng.
Người vừa bước vào là thư kí của Lê Cảnh Nghi, Tống Trần.
Anh ta cầm trên tay một chồng tài liệu rồi đặt lên trên bàn của Lê Cảnh Nghi.
“Giám đốc, tất cả các dự án khởi công này cần chữ ký và dấu đóng xác nhận từ anh…”
Lê Cảnh Nghi nhìn đống tài liệu trên bàn hơi cau mày.
Anh ta khẽ gật đầu nói: “Tôi biết rồi.”
Tống Trần đưa xong tài liệu định bụng nhắc nhở Lê Cảnh Nghi ăn bữa tối nhưng nhìn thấy sắc mặt của anh vội vàng nuốt lời vào bên trong.
Ai lại không biết cái con người cuồng việc này.
Tống Trần định ra ngoài nhưng lúc đi tới cửa lại bị tiếng của Lê Cảnh Nghi gọi lại.
“Tống Trần, lịch trình tuần này của tôi thế nào?”
Tông Trần nghe xong vội quay người lại, anh ta cũng rút điện thoại của mình ra xem tỉ mỉ lịch trình đã sắp xếp trước cho giám đốc của mình.
Sau một hồi xem xét thì mở miệng báo cáo: “Giám đốc, sáng mai anh có hai cuộc họp bàn về dự án đấu thầu ở Hải Sa…”
“Đầu giờ chiều thì có lịch đánh golf giao lưu với giám đốc Hứa của Hải Nghị nhưng chủ tịch đã nói với tôi để lịch của anh trống, ông ấy sẽ sắp xếp lịch xem mắt với Thẩm tiểu thư ở Nhất Thành.”
Lê cảnh Nghi nghe xong sắc mặt vốn dĩ đã khó coi bây giờ còn thêm cả combo sát khí nhìn về phía Tống Trần khiến anh ta cười không nổi.
“À, để tôi hỏi lại chủ tịch xem sao, có khả năng…”
Tống Trần còn chưa nói hết thì Lê Cảnh Nghi đã cắt lời: “Không cần, để tôi tự gọi”
Nói là làm, anh nhanh chóng lấy điện thoại của mình ra gọi cho người mang tên ‘chủ tịch’ kia.
Điện thoại vừa đổ chuông đã có người bắt máy.
“Alo, tiểu Nghi à? Giờ này con còn gọi ta là có việc gì?”
Lê Cảnh Nghi một tay cầm điện thoại, một tay đưa lên day trán mình.
Chiếc kính trên mặt cũng bỏ xuống.
Anh xoa mi tâm rồi nghiêm túc nói: “Ba, chuyện xem mắt cứ để khi khác đi.
Ngày mai con hơi bận.”
Ông Lê Quốc Siêu nghe xong thì đột nhiên nhớ ra chuyện này.
“À, chuyện này lão Thẩm có nói với ta con gái bảo bối của lão bỏ nhà đi chơi rồi.
Cũng không biết khi nào tiểu Thẩm quay lại, buổi hẹn ngày mai con cứ theo lịch trình ban đầu đi…”
Lê Cảnh Nghi nghe xong tin tức lông mày vội dãn ra một chút.
Anh không nói thêm câu nào với ông Lê Quốc Siêu nữa mà nhanh chóng dập máy, rồi quay sang nói với Tống Trần bên cạnh