“Cô đọc bản hợp đồng này nếu không còn vấn đề gì thì ký vào.
Hoặc nếu như cô muốn ứng tiền trước tôi sẽ chuyển cho cô ngay.” Lê Cảnh Nghi đưa bản hợp đồng đã được sửa lại ngay trong đêm cho Thẩm Thường Hi cùng cây bút mở nắp sẵn đặt trên bàn.
“Ứng trước tiền thì không cần đâu.
Nếu như tôi có việc gì thì tôi sẽ nhờ anh sau.” Thẩm Thường Hi cười cười.
Bản hợp đồng này so với hợp đồng hôm trước anh đề ra trước mặt cô có điểm khác.
Mà khác biệt lớn nhất là số tiền cô nhận được sau khi ký vào đã được tăng lên gấp hai.
Vốn dĩ số tiền đề nghị lúc đầu đã đủ để thỏa mãn và làm Thẩm Thường Hi khó nghĩ tới mất ăn mất ngủ rồi, bây giờ lại tăng lên gấp hai.
Đúng là động cơ lớn nhất thôi thúc cô phạm tội.
“Tôi ký xong rồi giám đốc.” Thẩm Thường Hi đặt bút lên bàn, nhìn chữ ký tròn trịa trên bản hợp đồng tâm trạng nôn nao khó tả.
Ký hợp đồng này rồi, cô từ một quý cô độc thân toàn năng, biến thành người đã có bạn trai, dù chỉ là trên danh nghĩa.
Thân phận chưa từng có trong suốt hai mươi ba năm cuộc đời dĩ nhiên mang nhiều cảm xúc.
“Ừm, sau này nếu như có yêu cầu gì cứ trực tiếp nói với tôi.
Tôi nhất định sẽ cố gắng thỏa mãn cô.” Anh nói tiếp.
Xin anh đó, đừng có nói loại lời thoại xấu hổ đó có được không.
Nghe như thế này cứ như thể cô đang ký vào hợp đồng bán thân vậy.
Thẩm Thường Hi vuốt mồ hôi.
“Phải rồi, tôi cũng nhắc nhở cô một chút.” Lê Cảnh Nghi tiếp tục: “Về hợp đồng này, tuyệt đối không được tiết lộ cho người thứ ba biết, kể cả người thân hay bạn bè của cô để tránh xảy ra sơ xuất.”
“Có chuyện này, thực ra… tôi có kể chuyện này cho bạn thân của tôi.
Có điều giám đốc yên tâm, người chị em này của tôi có thể tuyệt đối tin tưởng.” Thẩm Thường Hi nói xong còn giơ ba ngón tay lên đảm bảo.
Nếu như không phải Tô Mộng Nhiên là chị em tốt của cô thì chuyện này tất nhiên không tới lượt Tô Mộng Nhiên biết.
Nhưng nghịch lý là cô ấy lại là người mà Thẩm Thưởng Hi tuyệt đối tin tưởng vậy nên mới mạnh dạn tâm sự.
Loại hợp đồng đáng xấu hổ như thế này có kề dao lên cổ ép cô cũng không nói ra nửa lời.
Cô cũng là người cần mặt mũi lắm chứ.
“Được rồi.
Nếu như đã được cô bảo đảm, vậy tạm thời tin tưởng cô.
Nhưng nếu như sau này hợp đồng có bị tiết lộ ra bên ngoài.
Vậy thì cô phải hoàn toàn chịu trách nhiệm.
Tiền bồi thường vi phạm hợp đồng cô cũng đã rõ rồi đấy.”
“Chắc chắn không có chuyện đó đâu.” Nếu có thì chỉ có một trường hợp, không phải từ phía anh thì cũng là do ma quỷ.
Chứ vấn đề tiền nong đối với vô tuyệt đối là vấn đề sống còn.
Cô tránh còn không kịp.
“Ừm… tôi vẫn chưa biết gì nhiều về gia đình giám đốc.
Nếu có thể, mong anh hãy…” Thẩm Thường Hi đột nhiên nhớ ra, công việc sắp tới của cô ngoài anh ra cô chẳng biết bất cứ một ai.
“Cái này là vì tôi muốn làm cho thật tốt mà thôi.
Với cả, những điều tôi có thể làm và không thể làm cũng phiền anh nói rõ một lượt cho tôi nữa.
Tôi thấy ghi là trong thời gian hợp đồng không được yêu đương, còn lại thì không có yêu cầu gì khác.” Nói xong cô bổ sung thêm câu.
Lê Cảnh Nghi gật gật đầu, điểm này anh không suy nghĩ sâu tới vậy.
Đối với một cô gái mà nói đúng là có chút thiệt thòi: “Ừm, đúng là tôi có ghi trong thời hạn hợp đồng không thể yêu đương.
Có điều cô không cần phải lo lắng.
Chỉ cần trước mặt gia đình tôi, cố gắng diễn thật tự nhiên nhất có thể là được.
Còn sau khi rời khỏi, chúng ta vẫn giữ mối quan hệ là cấp trên cấp dưới bình thường.
Đề ra điều khoản này là đề phòng sự cố.
Dĩ nhiên nếu như cô thích ai trong đoạn thời gian này, có thể nói trước với tôi.
Tôi sẽ cân nhắc.”
“Không có, không có.
Tôi chỉ tùy tiện hỏi vậy thôi.” Thẩm Thường Hi cười xòa xua tay nói.
Cô có thể yêu đương với ai, chừng nào chưa tán đổ cái cây đại thụ nhà anh, làm sao có thể yên tâm đi tìm tình yêu của đời mình.
“Vậy thì tốt, còn về chi tiết về những gì cô phải làm tôi sẽ nói kỹ hơn sau khi cô chuyển tới nhà tôi.”
“Vâng.”
“Vậy cô định bao giờ sẽ chuyển.
Chiều nay hay sáng mai?” Lê Cảnh Nghi thản nhiên hỏi.
“Chiều nay? Sớm như vậy sao?” Cô còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý nữa mà
Thẩm Thường Hi vốn không muốn đồng ý loại chuyện