Thẩm Thường Hi và Lê Cảnh Nghi vừa ngồi xuống, người giúp việc trong nhà đã bắt đầu dọn đồ ăn lên.
Cả ngày hôm nay, Thẩm Thường Hi chưa có một hạt cơm nào vào bụng, sau khi đi lấy Bối Bối về, nhận được tin phải đến cửa hàng chọn quần áo, trang điểm, rồi mua quà bận tới bận lui cho tới bây giờ nhưng vì trước lúc đó căng thẳng chuẩn bị nên quên đi cái đói.
Bây giờ nhìn bàn đồ ăn lần lượt dọn lên bàn, cảm giác đói cồn cào bắt đầu xông tới mạnh mẽ.
Ọt ọt!
Tiếng bụng của cô đột nhiên reo lên mấy tiếng, giữa không khí bữa cơm gia đình yên ắng căng thẳng đến nghẹt thở, giống như chuông báo thu hút sự chú ý của mọi người.
Mất mặt chết mất.
Nếu biết như thế này cô đã mua đại cái gì đó trên đường ăn rồi mới tới đây.
Thẩm Thường Hi cười gượng gạo ôm bụng nhịn lại, che đậy sự xấu hổ len lỏi trong từng hơi thở, cô thật muốn kiếm cái hố nào đó chui xuống đất.
“Hôm nay em chưa gì.
Bây giờ nên tranh thủ ăn nhiều vào.” Lê Cảnh Nghi gắp vào đĩa của cô một miếng cá sau đó nói.
Nhìn miếng cá không có mảnh xương nằm im lìm trên đĩa, đầu của cô lại càng muốn nổ tung.
Đại ca à, anh có nắm rõ tình hình không vậy, không thấy cô đã ngượng tới mức không ngóc đầu lên nổi rồi sao?
Làm gì có cái đạo lý trưởng bối chưa ăn hậu bối đã ăn rồi chứ.
Thẩm Thường Hi ái ngại ra sức day trán ra dấu cho anh dừng ngay hành động quan tâm không đúng lúc này nhưng Lê Cảnh Nghi với trí tuệ cảm xúc về chuyện tinh ý là âm vô cực, đời nào có thể nhận ra được.
“Ha ha, em không đói.” Thẩm Thường Hi cười cười, cười đến bất đắc dĩ.
“Em không ăn, anh sợ lát sẽ có động đất đó.” Lê Cảnh Nghi nói xong, khóe môi anh hơi run, trong mặt tràn ngập ý cười, rõ là đang muốn cười lắm.
.
Kiếm Hiệp Hay
Lần đầu tiên anh nghe thấy âm thanh phát ra từ bụng của một người lại to tới vậy.
Không biết Thẩm Thường Hi bình thường trời đất không sợ, trước mặt anh không không cần mặt mũi, lại sợ phải gặp phụ huynh.
“Em…” Cô không cần mặt mũi nữa à.
Lê Cảnh Nghi đúng là không bỏ qua bất kỳ lúc nào để làm cô bẽ mặt.
Bà Lê ngồi đối diện với cô và anh.
Nhìn thấy hành động bộc phát của anh liền cười tủm tỉm, lại nhìn chằm chặp Thường Hi từ lúc tới cho đến bây giờ không sót một cọng lông, cười nói: “Ta không ngờ đời này còn có thể tận mắt nhìn thấy cảnh con ngọt ngào với một cô gái như vậy.”
Cái gì cơ, cô không nghe lầm đấy chứ, có chỗ nào ngọt ngào vậy.
Thẩm Thường Hi miệng cười còn khó với hơn là khóc.
“Hôm nay đầu bếp đặc biệt chuẩn bị vài món đặc biệt, con nếm thử xem.
Đột ngột bảo con tới đây gấp như vậy chắc con đã vất lắm.” Sau đó bà hắng giọng, lại gắp thêm một miếng cá nữa vào đĩa của cô.
Thường Hi cuống quýt xua tay: “Không có không có.
Tại nay con có căng thẳng quá nên mới quên ăn trưa thôi ạ.”
Cô thành thật với trạng thái của bản thân nhưng vốn không định nói như vậy.
Không biết là vì cuống quá nên nói vậy hay sợ bị hiểu lầm.
Nói xong liền cảm thấy không đúng, hận không có cái hố nào chui vào.
Lời vừa thốt ra khỏi miệng.
Tất cả mọi người trong nhà bao gồm cả Lê Cảnh Nghi đều khựng lại, vẻ mặt lúc đó có thể gọi là ngạc nhiên vô cùng.
Sau vài phút sững sờ, tiếng cười đồng loạt vang lên.
Từ nãy đến giờ không khí trên bàn ăn vẫn luôn căng thẳng triệt để mãi cho tới bây giờ mặt người nào người nấy mới dãn ra vài phần.
Ngay cả ông cụ Lê cũng không nhịn được cười nữa.
Cười to nhất trong nhà.
Thẩm Thường Hi cũng không hiểu nổi sao câu chuyện này lại khiến cho mọi người hứng thú như vậy.
Chỉ cảm giác hai má nóng bừng như muốn nổ tung.
“Đó ba thấy chưa, con bé đáng yêu quá trời.
Hèn gì thẳng Cảnh Nghi nó thích tới vậy.” Bà Lê cười tươi ra mặt nói với ông cụ Lê.
***
Bữa cơm gia đình trở nên thân thiện và vui vẻ hơn nhiều nhờ có thêm hai thành viên mới, một là ông chú thất lạc của Lê Cảnh Nghi.
Hai là Thẩm Thường Hi.
Lúc mới đầu khi tới đây, nhìn sắc mặt người nào người nấy đều nghiêm trọng Thẩm Thường Hi cứ tưởng đây sẽ là một gia đình cứng nhắc và trịch thượng, lạnh