“Cô đang ở đâu vậy?” Giọng điệu anh hết sức bình thản, nhưng trong lòng lại đang là sóng lớn cuộn trào.
Bên kia quả nhiên không giấu được tiếng ồn ào của người đàn ông kia: “Tôi… đang đi dạo xung quanh, ờm tôi sẽ về ngay bây giờ, anh đợi tôi ở cửa chính nhé.”
Cô chỉ tùy tiện nói mấy câu, bảo anh đợi ở cửa chính càng làm cho cơn giận của anh lại càng dâng trào.
Đúng mười phút sau, Thẩm Thường Hi chạy bộ tới sảnh A khu B ở sau hội trường tổ chức tiệc.
Vừa chạy vừa càu nhàu trong miệng.
Lê Cảnh Nghi rốt cuộc bị cái gì, tự nhiên chạy đi xa như vậy, còn bắt cô đang mang giày cao gót chạy đi tìm anh ta rõ lâu.
Anh ta cũng đâu còn là trẻ con nữa.
Lúc cô điện cho anh nói anh đợi cô ở cửa chính anh không đợi, cứ nhất quyết phải ra đây cho bằng được.
Đến nơi, thấy Lê Cảnh Nghi đang ngồi ở ghế chờ, bộ mặt bình thản ngắm nghía mấy đám hoa giả trong vườn, cũng không biết đang nghĩ cái gì.
“Giám đốc sao đột nhiên lại chạy ra đây vậy?”
“Tôi cũng muốn hít thở không khí, không được sao?” Ánh mắt anh vẫn hướng đến đám hoa kia, không nhìn cô đáp.
“Không… không phải.
Vậy tôi ngắm cùng anh.”
“Không cần nữa.
Về thôi!” Thẩm Thường Hi còn chưa kịp đặt mông xuống ghế nghỉ ngơi thì Lê Cảnh Nghi đã đứng lên.
Trợ lý nhỏ như cô đành phải chật vật đi theo anh.
“Giám đốc, mời lên xe.” Thẩm Thường Hi mở cửa, ra hiệu cho anh lên xe.
“?” Cô nhìn Lê Cảnh Nghi đứng đơ người trước cửa mãi không vào.
“Tôi đổi ý rồi.” Lê Cảnh Nghi đột nhiên nói, làm cho Thẩm Thường Hi trố mắt đưng bên cạnh liền có dự cảm không lành: “Ban nãy có uống một ly sâm panh, bây giờ tôi cần phải đi dạo cho thoáng khí.”
“Vậy trên đường đi anh mở cửa kính xe ra là được mà.
Tôi phải sớm đem Bối Bối về nữa…”
“…” Dọa cô sợ chết khiếp, có cần phải nhìn cô đáng sợ như vậy không.
“Vậy tôi đợi anh ở trong xe có được không?” Thẩm Thường Hi chột dạ, tỏ ra đáng thương nhìn anh.
“Cô nói xem?”
***
Thẩm Thường Hi chật vật đi đằng sau Lê Cảnh Nghi, vừa đi vừa chửi thầm.
Hôm nay lại người nào chọc phải anh ta nữa vậy, có để cho cô yên một ngày được không.
Bắt một cô gái đang đi giày cao gót cùng anh ta dạo phố hít thở không khí, đây mà là hít thở không khí cái gì, rõ ràng là hít thở không thông mới đúng.
Đã vậy, anh ta làm như ai cũng có đôi chân dài như của anh ta vậy.
Chân cô phải chạy theo bước chân của anh cũng sắp tàn phế tới nơi rồi.
“Giám đốc à, anh đi chậm một chút!” Thẩm Thường Hi nói không ra hơi.
Bước hai bước thành một bước ra sức đuổi theo.
Đường phố buổi tối khu này vô cùng nhộn nhịp.
Một cô gái mặc một bộ váy dạ hội lộng lẫy, đi giày cao gót chơi đuổi bắt với sếp của mình trên đường cũng hứng được không ít ánh mắt và cái quay đầu của người đi đường.
Nhưng giờ phút này, tâm tư của anh và hơi thở mệt mỏi của cô chẳng thể để ý được những ánh mắt đó.
Đi thêm một đoạn.
Phía trước là công viên.
Ngay trong công viên có một dàn xe đạp công cộng đang dựa vào nhau để hóng khách tới thuê.
Nhìn thấy đống xe đó, trong đầu Thẩm Thường Hi cũng nhanh chóng nảy ra một ý tưởng.
“Giám đốc, đằng kia có xe đạp công cộng.
Hay là chúng ta đi xe đạp đi.
Đi xe đạp tốt cho sức khỏe.” Thẩm Thường Hi dạt dào hứng thú chỉ về hướng có mấy chiếc xe đạp đó.
Anh liếc nhìn cô rồi lại nhìn về hướng chỉ.
“Giám đốc, tôi chở anh?” Bọn họ thuê một chiếc xe đạp.
Thẩm Thường Hi vui vẻ gạt chân chống đứng bên cạnh chiếc xe đề nghị.
“Cô xác định có thể chở?”
Lê Cảnh Nghi nhìn vào đôi giày cao gót đính đá lấp lánh của cô, cùng bàn chân đã đỏ như trái cà chua của cô nhíu mày, khuôn mặt hiện đầy hoài nghi.
Thẩm Thường Hi ái ngại nhìn anh.
Còn không phải là tại anh bắt cô đi bộ nửa ngày trời trong trạng thái như này à!
“…”
Cuối cùng, Lê Cảnh Nghi chỉ đành nắm giữ trọng trách to lớn này.
Bắt cô đi bộ để trút giận, không biết là ai mới là người chịu phạt nữa.
“Giám đốc, không ngờ anh lại biết đi xe đạp.” Thẩm Thường Hi ngồi lên sau xe của anh.
Sau khi đã định hình được tư