Bên kia hiển thị trạng thái đang nhập, chỉ mấy giây sau đã có hồi đáp.
Lê đại đại: Vậy thì tốt quá! Ta còn lo là không phải loại con hay dùng nữa kìa.
Ngữ khí hồ hởi, Thẩm Thường Hi tưởng tượng được gương mặt sáng bừng phúc khí của bà Lê chỉ qua đoạn tin nhắn.
Thẩm Thường Hi nhìn lại đống đồ dưỡng da có khi đủ cho cô dùng trong nửa năm, người có tiền tặng quà đúng thật là hào phóng.
Thẩm Thường Hi trả lời lại: Dì tặng gì con cũng thích cả, nhưng lần sau dì đừng tặng con những món quà đắt như vậy nữa.
Con không nhận được đâu ạ.
Nếu như là lúc trước, mỗi tháng làm lãnh đạo ở Thẩm Thị, không nhắc tới tiền lương, tiền tiêu vặt từ lão Thẩm gửi cho cô, mấy thứ đồ dưỡng da này đối với cô chẳng là gì cả nhưng bây giờ nếu như muốn mua lại hết cả đống này ít phải mất cả tháng lương thậm chí là hơn mới đủ.
Lê Đại Đại: Không đắt không đắt, ta chỉ sợ con chê không nhận thôi.
Một lát sau bà Lê lại nhắn thêm.
“Phải rồi, ngày mai cuối tuần con có bận gì không? Ta vừa hay muốn gặp con trò chuyện một chút.”
Thẩm Thường Hi cầm điện thoại ngập ngừng, khuôn mặt hiện lên khó xử.
Ăn cơm chùa thì phải quét lá đa, nhận quà của người ta rồi người ta chỉ cầu gặp mặt có lát mà lại từ chối thì thật khó coi.
Thẩm Thường Hi không thể không đồng ý nhưng đồng ý rồi biết đâu lúc gặp bà lại vạ miệng nói linh tinh thì phải làm thế nào.
“Vâng đương nhiên rồi ạ, vậy chúng ta sẽ gặp ở đâu hả dì.” Thẩm Thường Hi chần chừ mất mấy giây, cuối cùng quyết định sẽ đi gặp mặt bà.
Cô định bụng chỉ cần bản thân cẩn thận một chút chắc chắn sẽ không có vấn đề gì lớn.
Còn nếu thật sự xảy ra chuyện ứng hóa không nổi, vậy cô chỉ cần gọi Lê Cảnh Nghi đến ứng cứu.
Dù sao cái này đều liên quan trực tiếp tới lợi ích của hai bên, anh nhất định không thể không giúp.
Bà Lê sau khi nhận được tin nhắn của Thẩm Thường Hi liền vui mừng khôn xiết: “Thật quá tốt rồi, vậy địa chỉ ta sẽ tham khảo rồi gửi lại cho con sau nha.”
Cuối cùng sau bao nhiêu năm sống trên đời bà cũng được nếm trải cảm giác giống như những bà mẹ bình thường, cùng bạn gái của con trai đi uống nước tâm sự chuyện thường ngày.
Đây không chỉ là ước mơ nhỏ bé, đây giống như tâm nguyện bao nhiêu năm cuối cùng cũng thành sự thật của bà.
***
“Thẩm Thường Hi sao cô lại vào phòng tắm trên này rồi.
Tôi đã nói là không được lên đây rồi mà!”
Tiếng hét vọng ra từ ngôi nhà được bao quanh bởi sắc trắng tinh khôi của dàn sơn trà nối đuôi trải rộng.
“Xin lỗi giám đốc, tại bình nóng lạnh bên dưới thực sự không dùng được.
Nước cũng không đủ nóng.” Thẩm Thường Hi đang ở trong phòng tắm cũng lớn giọng nói với ra.
“Thời tiết này đâu cần nước quá nóng, cô muốn tự luộc luôn bản thân mình à?”
“…” Trong phòng tắm chỉ còn tiếng nước chảy rào rào, tiếng người nói cũng không nghe rõ nữa.
“Giám đốc… hay là anh xuống nhà tắm bên dưới dùng tạm đi.” Mấy giây sau giọng của Thẩm Thường Hi lại vang lên.
“Cô…”
Lê Cảnh Nghi bất lực đứng trơ mắt nhìn phòng tắm của mình bị chiếm đóng cứ như một lẽ tự nhiên.
Anh cứ như bị quỷ sai khiến, ngoan ngoãn rời đi mà không một lời oán trách.
Lê Cảnh Nghi anh...!không biết từ bao giờ lại trở nên bao dung như vậy?
….
Thẩm Thường Hi sau khi tắm xong, dùng khăn quấn lên mái tóc còn hơi ẩm, thận trọng đi xuống dưới.
Ban nãy hình như cô có hơi quá đáng, không biết Lê Cảnh Nghi bây giờ đang làm cái gì.
Sao đến một chút tiếng động cũng không có vậy?
Sống chung với Lê Cảnh Nghi mới đó đã được thời gian tương đối, quan hệ giữa cô và anh ít nhiều cũng bắt đầu hòa hợp hơn trước.
Thẩm Thường Hi dần ngộ ra được rất nhiều điều thú vị.
Thứ nhất, cô phát hiện Lê Cảnh Nghi và cô, hai người cũng có kha khá điểm chung, trong đó thích uống cà phê và chạy bộ buổi sáng chính là điển hình.
Thứ hai, Lê Cảnh Nghi đúng là biết nấu ăn, nhưng chỉ nấu được hai món duy nhất đó là thịt bò bít tết và trứng ốp, còn lại chính là miễn cưỡng lắm mới không nhổ ra ngoài.
Việc anh trổ tài nấu ăn trong mấy hôm