Sáng nay, Thẩm Thường Hi với tâm thế tự tin, nét mặt phơi phới cầm báo cáo mình thức trắng đêm hôm qua đem đến nộp cho quản lý.
Vì thời gian gấp gáp, ông ta thậm chí còn không kịp soát lại đã vội vội vàng vàng dâng lên sếp tổng.
Đây là báo cáo của dự án đấu thầu đang thi công vì vậy ngoài việc phải chắt lọc số liệu chính, những con số này đều phải tính toán lại từ đầu thì còn phải viết sao cho ngắn gọn súc tích dễ hiểu nhất.
Cũng may Thẩm Thường Hi đã từng có mấy năm kinh nghiệm ở bộ phận chiến lược, viết và chỉnh sửa không dưới trăm báo cáo nên mới có thể hoàn thành trong một ngày đúng hạn.
Báo cáo nộp đi rồi, bây giờ chỉ cần ngồi đợi kết quả.
Nếu như thành công, không những có thể qua kì thử việc sớm mà còn có khả năng được tăng lương.
Nghĩ đến đây, Thẩm Thường Hi không giấu nổi sung sướng.
Cứ vừa rung đùi vừa cười, làm cho mấy đồng nghiệp ngồi bên cạnh hết thảy đều nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ.
“Báo cáo vừa rồi là ai đã làm vậy?”
Chưa đầy ba mươi phút sau một người đàn ông tự xưng là người của văn phòng giám đốc, khoảng chừng ba mươi tuổi, đi giày tây, ăn mặc gọn gàng tới.
Thẩm Thường Hi nghe thấy tiếng anh ta nói chuyện với quản lý ở trong phòng.
Nói được mấy câu lại thấy quản lý từ trong phòng nhìn ra phía cô, sau đó anh ta cũng theo hướng chỉ mà tiến lại chỗ của cô.
“Cô là Thẩm Thường Hi đúng không?” Anh ta hỏi tên cô, giọng nói nhẹ nhàng nhưng dứt khoát, cũng tương xứng với dáng vẻ nghiêm túc và thư sinh của mình.
Thẩm Thường Hi gật đầu: “Phải, là tôi.”
“Giám đốc muốn mời cô tới văn phòng của anh ấy một chuyến.” Anh ta nói tiếp, vẫn giữ sự nghiêm túc trên khuôn mặt, thoạt nhìn có vẻ nghiêm trọng.
“Hả?”
Cứ vậy, Thẩm Thường Hi không hiểu chuyện gì đã đi theo người kia, trước khi đi còn nghe thấy mấy tiếng bàn tán của người trong phòng kinh doanh, đại khái chính là đoán cô đã gây ra lỗi gì lớn nên sắp bị đuổi việc, còn có người nói khó nghe hơn, nói cô không biết tự lượng sức mình, tự rước nhục vào thân…
Vốn dĩ rất tự tin về báo cáo mình làm nhưng nhìn sắc mặt trắng bệch của quản lý, Thẩm Thường Hi lại có chút lo lắng, cô nghĩ thầm, chẳng lẽ báo cáo có vấn đề sao?
Nhưng ý nghĩ đó ngay lập tức bị cô lắc đầu xóa bay.
Dựa vào kinh nghiệm bao nhiêu năm của cô, sao có thể có sai sót được.
Lại nữa, nếu như làm không tốt cứ trực tiếp đuổi việc, sao còn phải rắc rối mời cô lên gặp để làm gì.
***
Nghe nói văn phòng giám đốc ở tầng ba mươi, là nơi bất khả xâm phạm của đám nhân viên nhỏ, đến cả quản lý cũng phải thông qua một thư ký mới có thể nộp báo cáo lên chứ không được gặp trực tiếp.
Vô cùng kín tiếng.
Cũng có rất nhiều tin đồn xoay quanh anh ta.
Lần này Thẩm Thường Hi, một nhân viên quèn không biết là may mắn hay bất hạnh, có thể gặp được vị giám đốc trong lời đồn chỉ sau mấy tuần thử việc.
Chỉ là không biết đây liệu có phải là lần cuối hay không nhưng cô lại tò mò nhiều hơn là lo lắng.
Bên cạnh cô, người kia từ lúc đi cho đến bây giờ vẫn luôn giữ thái độ nghiêm túc, cũng chẳng nói thêm lời nào, chắc hẳn là người bên cạnh giám đốc, nếu cô đoán không lầm thì là thư ký của anh ta.
Thẩm Thường Hi cũng chẳng hỏi chuyện, lẳng lặng đi theo cho tới khi đến cửa phòng làm việc của giám đốc.
“Đã đến rồi.
Cô Thẩm, mời vào.” Anh ta mở cửa sau đó ra dấu mời cô vào.
Đã làm lãnh đạo bao năm nay, có sóng gió nào mà chưa từng trải qua, vậy mà khoảnh khắc đứng ở đây, trong lòng Thẩm Thường Hi lại trào dâng một cảm giác căng thẳng khó tả, nhưng cô cố gắng nhịn lại, dứt khoát đi vào bên trong.
Văn phòng với hai gam màu trắng và xám, bên cạnh là tủ sách cao được ánh nắng mặt trời yếu ớt qua bức màn treo bên cửa sổ giữ lại rải lên một màu sắc ảm đạm, giữa văn phòng một người đàn ông đẹp như tranh vẽ đang ngồi bên cạnh máy tính.
Ánh sáng xanh rọi vào mặt anh ta càng làm cho khuôn mặt tinh xảo thêm phần rõ nét.
Nước da trắng sáng nhưng không hề có chút