“Hả?” Cô ngơ người.
“Hả?” Anh nghiêng đầu, cũng ngơ người giống cô.
“Bây giờ em đã là bạn gái của anh rồi, danh chính ngôn thuận có thể tới nhà của anh, tại sao lại phải nhờ nhà bạn thân?”
Lời anh nói đúng là có chút đạo lý, nhưng như vậy hơi nguy hiểm.
Thân phận bây giờ của hai người bây giờ không còn là ông chủ với nhân viên nữa rồi mà chính là trong quan hệ yêu đương.
Tư tưởng của cô không phải là cổ hủ nhưng vẫn hết lòng ủng hộ cho chế độ ‘sau hôn nhân’.
“Chuyển tới sống ở nhà anh… có phải hơi nhanh quá không?” Cô vừa mừng vừa lo, nơm nớp nhìn anh.
“Trước đây không phải em cũng ở nhà anh sao?”
“Nói thì nói vậy, nhưng…”
Thấy cô có vẻ chần chừ, anh tiếp tục nói: “Yên tâm, lần này tuyệt đối không có điều khoản sống chung.”
“Anh đừng nhắc mấy điều khoản đó với em.”
“Nếu như anh nhớ không lầm, em hình như chưa từng nghiêm túc tuân theo.”
“…” Chuyện này đúng là không phải không đúng.
“Vậy…” Anh đỡ vai cô, ghé sát mặt nói: “Buổi chiều chờ anh qua dọn đồ cùng em.”
Thẩm Thường Hi lại một lần nữa chuyển vào nhà của Lê Cảnh Nghi.
Buổi chiều, Lê Cảnh Nghi giải quyết xong thật nhanh mấy chuyện cần làm liền đánh xe qua nhà cô giúp cô dọn đồ.
Căn nhà vẫn giống hệt như lần cuối cùng cô ở đây.
Thẩm Thường Hi cảm tưởng như đến một hạt bụi cũng được đặt đúng vị trí.
“Phòng của em anh vẫn giữ nguyên vẹn, chỉ có chị giúp việc từng vào dọn phòng cho em.
Em chỉ cần xếp đồ vào là được.” Lê Cảnh Nghi đưa đồ của cô vào trong phòng quay ra nói với cô.
“Cảm ơn anh.”
“Không cần khách sáo.
Từ lúc em chuyển ra ngoài anh luôn có niềm tin rằng có một ngày em sẽ trở lại.”
“Dĩ nhiên là niềm tin, không phải là chắc chắn.” Anh nhìn cô dịu dàng bổ sung thêm câu.
Cô cảm thấy từ lúc cùng anh bước vào căn phòng này, không khí càng ngày càng bị nung lên.
“Em đi xếp quần áo.” Không chờ để cho không khí ngượng ngùng hơn nữa, cô ngồi xổm, đem va li đặt xuống đất, chiếc va li lớn đựng quần áo cô vơ vội trước khi anh tới, khóa kéo thật chặt khiến cô mãi không thể kéo ra được.
“Để anh giúp em.” Thấy cô tay chân lóng ngóng, anh cũng ngồi xuống đề nghị giúp cô nhưng vừa định giúp thì cô đã mở ra được.
Cảnh tượng trước mắt càng khiến cho người ta phải đỏ mặt.
Thẩm Thường Hi vốn dĩ đang có chút ngượng ngùng nên đầu óc mịt mùng hoàn toàn không nhớ món đồ cuối cùng mà cô liều mạng nhét vào va li khi anh đến đón cô là gì, chỉ đến khi mở được ra thì vài chiếc áo ngực đen trắng lẫn lộn đang chen chúc nhau bỗng một lượt tuồn ra ngoài.
“…”
Không khí đang một trận ngường ngùng lại càng đóng băng.
Thẩm Thường Hi ngay lập tức đóng va li lại: “Em có thể tự dọn đồ được, anh vẫn là nên ra ngoài đi.”
Cô che dấu trái tim muốn nổ tung, không dám nhìn thẳng vào mắt anh nói.
“Vậy… anh ra ngoài đợi em.”
“Khoan đã!” Nhớ ra có chuyện chưa kịp nói, cô đành phải muối mặt cất giọng: “Em chưa kịp chuẩn bị dầu gội đầu, anh có thể cho em mượn tạm được không?”
“Được.”
Sau khi cánh cửa đóng lại, Thẩm Thường Hi ôm lấy hai má nóng bừng của mình mới có thể bình tĩnh lại một chút.
Cùng anh đứng trong một gian phòng liền cảm thấy hô hấp cũng khó khăn.
Thẩm Thường Hi sắp xếp lại đồ dùng một lượt, tiện thể trấn tĩnh lại tâm trạng của bản thân.
Cô bắt đầu cảm thấy có chút nguy hiểm rồi.
Sao cô có thể chắc chắn mình kiềm chế nổi thú tính của bản thân mà không nhào vào người anh chứ.
Lê Cảnh Nghi ở bên ngoài, trước khi cô dọn đồ xong anh cố gắng chuẩn bị một bàn ăn thật thịnh soạn, chúc mừng ngày đầu hai người quen nhau.
Gần hai tiếng sau, Thẩm Thường Hi từ trong phòng tắm đi ra, mái tóc còn chưa kịp sấy, chỉ mang một chiếc khăn quấn trên đầu.
“Sao em không sấy tóc?” Anh đứng trong bếp nói vọng ra.
“Em sợ anh đợi lâu.”
“Vẫn chưa muộn.
Để anh giúp em.” Anh nói xong chạy đi lấy máy sấy.
Anh bảo cô ngồi ở ghế sô pha.
Từ đằng sau dùng những ngón tay thon dài nhẹ nhàng luồn qua tóc cô.
Tóc của cô vừa mềm vừa thẳng, sờ vào giống như là lụa.
Hương dầu gội đầu cùng mùi hương anh vẫn