Căn phòng lớn yên lặng như tờ chỉ nghe thấy tiếng tim đập phập phồng của hai người, hòa vào ánh đèn vàng mờ nhạt.
Mọi thứ đều trở nên ám muội.
Tô Mộng Nhiên nói không có sai, không khí ở khách sạn và ở nhà khác nhau hoàn toàn.
Hơn nữa, đây lại là lần đầu tiên cô và anh chung giường.
Trước đó khi ở chung cũng chưa từng đứng cùng nhau quá lâu trong cùng một phòng kín.
Duy trì tình yêu ở mức độ trong sáng nhất có thể.
Nhưng không khí này, mùi nước giặt mới, một nơi xa lạ gần như cách biệt với bên ngoài, không thể không dẫn lỗi người ta tìm về với bản năng nguyên thủy nhất.
Chỉ cần một người bước qua giới hạn, ranh giới ấy như tờ giấy mỏng, bị xé nát chỉ trong tích tắc.
Nhưng tối hôm đó, rốt cuộc cũng chẳng có chuyện gì xảy ra.
Thẩm Thường Hi ôm lấy trái tim đập loạn xạ không biết đã ngủ quên lúc nào không hay, chỉ biết là lúc tỉnh dậy thấy trên giường hoàn toàn trống trơn.
Lê Cảnh Nghi đã đi chạy bộ về, khắp người đầy mồ hôi.
“Không khí trong lành tốt như vậy sao anh không gọi em dậy?” Cô giả bộ trách móc anh.
“Anh không nỡ.” Anh cười cười, mở tủ lạnh cá nhân trong khách sạn lấy một chai nước sau đó làm một hơi.
“Tay của anh sao thế?” Thẩm Thường Hi để ý thấy Lê Cảnh Nghi từ ban nãy cứ liên tục bóp tay.
Cô ngồi phịch xuống ghế sô pha, với đại một cuốn tạp chí trên kệ sách, phát hiện toàn là tiếng Nga cô đọc không hiểu nổi một chữ lại cất vào lấy cuốn khác.
Lê Cảnh Nghi lắc lắc tay, nhoẻn miệng nhìn cô hàm ý sâu sắc, lắc đầu cười: “Đầu của mèo hoang nhỏ cũng khá nặng.”
“Mèo hoang nhỏ gì chứ…” Thẩm Thường Hi đang tập trung hết thần kinh đọc hiểu của mình cố gắng nhìn mấy hình ảnh trừu tượng trong một cuốn tạp chí biếm họa nên không có tâm trí để ý tới lời anh vừa nói ám chỉ cô tối hôm qua náo hết một đêm làm cánh tay của anh tê cứng.
Đến nỗi cầm bàn chải cũng thấy khó khăn.
“Này anh nói ai là mèo hoang vậy?” Đến lúc cô nghe ra thì anh đã đi vào trong phòng tắm.
Lại dám nói cô là mèo hoang.
Tướng ngủ của cô tệ đến vậy à.
….
“Lúc nãy anh nói như vậy là có ý gì? Anh bảo em là mèo hoang?” Thẩm Thường Hi vẫn không chịu từ bỏ chất vấn, đợi anh tắm xong ngay lập tức chạy theo phía sau.
Hình tượng này quả thật rất giống một con mèo quấn chủ đòi ăn.
“Này, anh đang bơ em đấy hả? Hả?”
“Em muốn ăn gì?” Anh giả vờ không hiểu, vừa đi vừa nói.
“Lê Cảnh Nghi anh…”
“Huh?” Anh quay lại, tinh quái nhìn cô.
“Anh đúng là gian thương.” Cô đúng là chịu thua luôn.
Ăn sáng xong bọn họ bắt đầu cuộc hành trình thu thập tư liệu của mình, cũng là mục đích quan trọng nhất của chuyến đi lần này.
Mấy ngày làm việc hết công suất, cũng thu được nhiều thành quả và dữ liệu thực tế, sau khi đã đi nhiều nơi, tham quan được nhiều địa danh và công trình lớn.
Tới ngày thứ tư, một công trình lớn mà Lê Cảnh Nghi đang giám sát ở Giang Thành gặp vấn đề, anh phải tức tốc video họp gấp trong đêm.
Thẩm Thường Hi không muốn làm anh bận lòng, nhưng cũng muốn ở gần anh nên liền ở lại trong phòng, cùng anh chuyên tâm nghĩ cách giải quyết vấn đề.
Lê Cảnh Nghi cảm thấy có chút thiệt thòi cho cô.
Anh vốn dĩ muốn hoàn thành cho xong việc chính sau đó cùng cô ở lại mấy ngày đi du lịch, trải qua thế giới hai người thật sự, như những cặp đôi bình thường nhưng không ngờ lại xảy ra sự cố, kết quả suốt hai ngày cuối tuần không có thời gian để ra ngoài.
Thẩm Thường Hi không những không bận tâm mà còn rất vui vẻ, cười tươi xinh đẹp nói với anh: “Mục đích của việc đi du lịch là để có thể ở bên nhau cả đêm lẫn ngày.
Em với anh không phải đang như vậy hay sao?”
Trước sự rộng lượng này của cô, anh chỉ có thể nói.
Thích cô như vậy, không phải là không có nguyên do.
Bốn giờ chiều.
Thẩm Thường Hi mệt mỏi vươn vai một cái.
“Cuối cùng cũng xong.” Cô ôm lấy vai anh.
“Em vất vả rồi.”
“Anh là người yêu em, giúp bạn trai là chuyện đương nhiên.”
Lê Cảnh Nghi nhìn đồng hồ đeo tay, rồi nhìn ra bên ngoài cửa kính, mặt trời vẫn chưa xuống núi.
Rất may, sau khi giải quyết êm đẹp vấn đề kia, trước thời gian dự kiến để về vẫn còn nửa ngày nữa.
“Vẫn còn một buổi chiều nữa, em có hứng thú cùng anh đi dạo không?”
“Đương nhiên.” Cô không chút do dự đáp lại.
***
Xuống phố