Tô Mộng Nhiên vừa nói vừa cười, nhưng nụ cười lại ẩn hiện chua xót.
Thẩm Thường Hi để ý thấy trong mắt cô đều là nước, có vẻ đã khóc rất lâu, giọng nói cũng lạc hẳn mấy tone.
“Uống cái gì mà uống, cậu đã say tới mức này rồi.
Mau về nhà với tớ.” Thẩm Thường Hi sốt sắng vực cô dậy nhưng lại bị Tô Mộng Nhiên đang say rượu vô thức hất ra.
Thẩm Thường Hi không chút phòng bị liền bị đẩy về đằng sau mấy bước cũng may có người đỡ cô từ đằng sau nên mới không bị ngã.
Thẩm Thường Hi cúi đầu cảm ơn người đàn ông kia.
Định ra tính sổ với con ma men đau khổ vì tình kia thì người đàn ông ban nãy đột nhiên giữ tay cô lại.
“Cô em uống với anh một ly đi.”
Lúc này mới nhìn kỹ lại.
Dáng vẻ không đàng hoàng cộng với ngữ khi này của hắn ta, Thẩm Thường Hi liền biết không phải hạng tốt lành gì, nhưng vì hắn ta đã giúp cô không bị ngã quê mặt ở đây nên vẫn rất nhẹ nhàng gỡ tay hắn ra, khách sáo nói.
“Xin lỗi, bạn tôi đang say, tôi phải đưa cô ấy về trước.”
“Không sao, chúng ta có thể cùng nhau uống.” Hắn ta lại bám lấy tay cô lần nữa, miệng cười hì hì giống hệt như một tên thiểu năng.
Cứ tưởng gặp được người tốt trong quán bar, ai ngờ lại va phải một tên ma men không biết liêm sỉ nữa.
Thẩm Thường Hi lắc đầu thầm oán thán, cô nhìn sang Tô Mộng Nhiên vẫn đang nằm ở kia nên không thể gây chuyện được.
“Thật sự xin lỗi, chuyện khi nãy rất cảm ơn anh.
Hôm khác có dịp sẽ cảm ơn anh đàng hoàng.
Hôm nay thì không được.”
Những tưởng sau khi từ chối đến mấy lần như vậy người đàn ông kia sẽ nản chí mà bỏ cuộc nhưng không.
Thẩm Thường Hi bị móng heo của hắn bấu chặt đến lằn đỏ bắt đầu không có kiên nhẫn.
“Biết điều thì buông tay đi.” Cô nghiêm mặt, không còn duy trì sự thân thiện nữa.
Cùng lắm là gọi bảo vệ, cô không tin đông người như vậy hắn ta dám gây sự với cô.
“Buông chị em tốt của tôi ra ngay tên xấu xí kia.” Thẩm Thường Hi đang cùng đấu mắt với người kia thì Tô Mộng Nhiên đột nhiên tỉnh lâm sàng, dù đang say vẫn nhận ra cô giữa đống người sau đó cầm một vỏ chai rượu loạng choạng bước ra, nhưng chỉ đi được mấy bước liền mất thăng bằng ngã xuống đất.
Chai rượu trên tay cũng bị vỡ tan tành.
m thanh đổ vỡ lần này thu hút được không ít ánh mắt.
Mọi người đều hướng về nơi tưởng như sắp có một vụ ẩu đả nghiêm trọng.
Thẩm Thường Hi nhìn Tô Mộng Nhiên nằm trên đất, sợ cô bị mảnh rượu đâm trúng, sốt sắng vùng tay ra khỏi tên kia, chạy lại vực cô dậy.
“Này, sao ngã hết rồi, đi uống đi.” Người đàn ông kia thấy bạn rượu mà hắn nhắm trúng không nguyện ý đi cùng, vừa định đi lại túm lấy tay Thẩm Thường Hi một lần nữa thì bị tay của một người đàn ông kéo giật về đằng sau.
Sau mấy giây giữ thăng bằng không thành công, hắn ngã khuỵu xuống đất, kết hợp với cơn say rượu liền bất tỉnh nhân sự.
Một lát sau được bảo vệ của quán mang bế đi.
“Em có sao không? Có bị thương ở đâu không? Sao lại đi dây dưa với hạng người này?” Lê Cảnh Nghi lo lắng chạy ra phía cô không ngừng hỏi dồn.
Trước khi đến quán bar, Thẩm Thường Hi có nhắn tin với anh là mình đi đón Tô Mộng Nhiên ở quán Bar XX.
Lê Cảnh Nghi sau khi đọc được tin nhắn không yên tâm liền đi theo tới đây, cũng may đến vừa kịp lúc giúp cô giải vây.
“Em không sao, nhưng Tô Mộng Nhiên…” Cô nhìn Tô Mộng Nhiên say khướt gục trên vai cô.
“Anh đưa hai người về.”
Lê Cảnh Nghi nói xong giúp cô đỡ Tô Mộng Nhiên lên xe sau đó đích thân đưa hai người về căn nhà cũ của Tô Mộng Nhiên.
Thẩm Thường Hi không yên tâm để lại Tô Mộng Nhiên một mình nên nói với Lê Cảnh Nghi sẽ ở cùng Tô Mộng Nhiên.
Lê Cảnh Nghi mặc dù có chút không nỡ nhưng cũng chỉ đành đồng ý, hai người tạm thời tách ra mấy ngày.
Tô Mộng Nhiên mấy ngày liền nhốt mình trong phòng khóc đến khí cùng lực kiệt, trong mấy ngày sút liền hai cân thịt.
Thẩm Thường Hi không nghĩ mọi chuyện lại thành ra nghiêm trọng như vậy, nhưng lại không thể trực tiếp hỏi cô, chỉ có thể ngày ngày nhìn cô buồn khổ, qua cánh cửa cảm nhận nỗi buồn gặm nhẫm tinh thần của cô nàng mà đau lòng.
Nhưng đến ngày thứ ba cô thật sự không chịu nổi sự bức bách trong nhà nữa, thật rất muốn phi ngay vào trong căn phòng kia đánh cho Tô Mộng Nhiên một trận cho tỉnh nhưng nghĩ đi nghĩ lại, chuyện quan