Ngạn ngữ nói, chưởng quyết định đánh rất đau, lão Cố không phải chưởng quyết định, nhưng ông đánh người thật sự đặc biệt đau.
Đặc biệt rất đau, không giống như bà tay của vợ, nhẹ nhàng vỗ, còn có chút tình thú bên trong, một cái tát này thật là một chút tình thú cũng không có, chỉ còn lại cảm giác nóng rát.
Có lữ đối với một số ít người ham JJ mà nói, nóng rát cũng là tình thú, nhưng lão Mã tuyệt đối không phải người như thế a, cho dù ông không có ham muốn như vậy, cũng không hy vọng cùng một ông lão mặt nhăn còn có râu đùa giỡn JJ a.
Cố Xán Xán mở to mắt, mặt tròn tròn, ánh mắt cũng mở to tròn tròn, không biết mở miệng nói gì… chấn kinh quá độ (┬_┬).
Lão Cố đánh lão Mã một cái tát, cười ha ha hỏi, “Thân gia, cảm giác thế nào, tốt lên chút nào không, thư thái không?”
Mã Văn Hùng bỗng dưng bị đánh một cái, đối phương còn cười ha ha hỏi có thư thái không? Muốn lật bàn quá mà… Đụng đến cái bàn mặt đá cẩm thạch trước mắt, quên đi, ông không có khí thế kia của vợ mình.
Nhìn thấy vợ đi vào, Mã Văn Hùng mặt đau quá, rất muốn khóc, nếu không có người ngoài, chắc đã chạy vào trong lòng vợ làm nũng: ông ấy khi dễ tôi…
Bất quá nhìn đến con dâu thiếu chút nữa ngã từ trên ghế xuống, ánh mắt mở thật to, long lanh, cái trán còn đeo băng gạc, hai má đầy thịt, giống một con sóc nhỏ hoảng sợ, Mã Văn Hùng muốn phát tác lại thế nào cũng không phát tác được, miễn cưỡng bị bộ dạng lóng ngóng này của con dâu níu bức trở về.
“Ha ha, không sao, không sao, mặt tôi bị chuột rút, thiếu chút nữa bị trẹo, thân gia làm đúng, bây giờ tốt hơn nhiều.” Mã Văn Hùng giương miệng làm vận động co duỗi, thật sự là rất đau, nhưng vẻ mặt linh hoạt hơn nhiều, lúc nãy trước khi bị đánh thịt giống như bị nhiễm độc, không có biểu cảm gì, bây giờ nét mặt phong phú hơn, răng tựa hồ cũng không đau ___ bởi vì mặt quá đau, đau đớn dời đi, tuyệt!
“Thật là như vậy sao?” Cố Xán Xán rốt cuộc cảm thấy cảnh này thực quỷ dị a, nhìn Tiểu Mã rồi đến mẹ Tiểu Mã xin giúp đỡ.
Ngô Ngọc Mai cũng bị doạ nhảy dựng, thấy chồng quả nhiên đang nhăn mặt, thì ra chỉ là hiểu lầm, nhìn thấy tiểu nha đầu kia cũng bị làm tỉnh lại, không kiềm được đi đến bên cạnh Xán Xán, cười nói, “Con tỉnh rồi, dì đã bảo phục vụ mang khăn nóng đến, con lau mặt đi, dì gọi món bạnh bột lọc củ cải muối con thích ăn, con còn bệnh, lát nữa có thể ăn một ít.”
Chuyện vừa rồi thật làm Cố Xán Xán sợ hãi, trái tim đập chậm đi hai nhịp, hoá ra là sợ chuyện không đâu, mở to miệng hô hấp.
Vì thế người một nhà lại tiến vào giai đoạn nói chuyện hoà bình trìu mến, tựa hồ bởi vì một cái tát này, không khí thêm sôi nổi một ít, Cố Hữu Tài mặt mày hớn hở vểnh râu khoe, “Ông ngoại Xán Xán là lão trung y có tiếng, được xưng thiết thủ, thời điểm tôi theo đuổi mẹ Xán Xán không ít lần bị đánh, bất quá càng bị đánh thân thể càng tốt, mới trước đây đi bị ngã tổn thương lưng cũng được đánh cho khoẻ lại. Tay này của tôi, cũng là đi theo ông ấy mà luyện ra, bất quá tôi còn chưa hoàn thiện, thân gia, ông nếu lần tới còn có vấn đề gì, tôi dẫn ông đi tìm ông ngoại Xán Xán, bảo đảm đánh đúng chuẩn giúp ông thoải mái.”
Mã Văn Hùng trong đầu có một vạn con bò chạy qua… Còn nữa à, ông đánh tôi đau đến mất cảm giác, ông còn định để ba vợ ông đánh tôi, đầu óc tôi bị nước vào mới đưa mặt để người ta đánh, cười gượng nói, “Không cần, không cần, đừng khách khí.”
Cố Hữu Tài vẻ mặt nghiêm túc nói, “Thân gia, đây là bệnh của ông, có bệnh phải trị sớm, vừa rồi ông xem, thật nguy hiểm, lớn tuổi, lỡ như trúng gió vân vân thì không tốt, ông nghĩ xem sức khoẻ tốt không vì chính mình thì cũng vì con cái, cũng không thể bỏ qua trị liệu a!”
Mã Văn Hùng đã muốn rít gào, ông mới có bệnh, ông mới bỏ qua trị liệu…
Lúc này người phục vụ mang khăn nóng vào, Xán Xán tiếp nhận khăn nóng, thoải mái lau mặt, lập tức thanh tỉnh hơn nhiều, cô lại dặn người phục vụ mang thêm một cái khăn lạnh đến, vì nhìn thấy ba của Mã Liệt miễn cưỡng cười vui, bộ dạng ba mình nước miếng tung bay, Xán Xán trong nháy mắt như đã hiểu ra cái gì, đợi người phục vụ mang tới một khăn lạnh, cô đưa cho Mã Văn Hùng, “Chú Mã, chú cũng lau mặt đi.”
Khi cái khăn lạnh dán trên mặt, Mã Văn Hùng trong nháy mắt muốn rơi lệ, thật thoải mái, quả nhiên nói con gái là áo bông nhỏ tri kỉ, con dâu này chưa vào cửa đã nhu thuận như vậy.
Cố Hữu Tài tuyệt đối là có tinh thần đồng đội, làm cho Mã Văn Hùng trong nháy mắt hảo cảm với con dâu lập tức tăng vọt, dâng nhanh tới đỉnh.
Lúc này con trai ngốc của ông đang nói chuyện với nhạc phụ tương lai, vợ ở đâu đó phân phó phục vụ, đồ ăn phải nhạt… Chỉ có con dâu là tri kỉ, cho mình một cái khăn lạnh lau mặt, sau đó lại ngoan ngoãn ngồi một bên, cũng không nhìn mình chê cười, gào khóc, thật sự cảm động quá.
Không được, cho dù thân gia không đồng ý sang tên, cũng không phải không thể, cùng lắm thì để con dâu tiếp tục mua nhà ở trạm xe phía Tây, bên này trưởng bối chúng ta làm như tặng lễ vật.
Quyết định chủ ý như vậy, Mã Văn Hùng liền thoải mái hơn, hồn nhiên quên lúc ban đầu là ai không đồng ý a.
Cố Xán Xán cảm thấy đặc biệt vui mừng, ba cùng ba mẹ của Tiểu Mã đều hoà thuận nhau, ăn cơm cũng ăn vui vẻ, mẹ Tiểu Mã vì chiếu cố cô, cơ bản chỉ gọi thức ăn rất nhạt, cô cũng ăn một phần bột lọc củ cải muối, vì bị thương không thể ăn nhiều, chỉ là cô lại cảm thấy ăn rất ngon, cho nên gắp cho ba Mã Liệt ngồi ở bên cạnh mình một miếng.
Mã Văn Hùng đắc ý, gắp miếng bột lọc củ cải muối, giống như thị uy nhìn thoáng qua Cố Hữu Tài, hắc hắc, là con gái ông cho tôi a.
Cố Hữu Tài không rõ thân gia đây đắc ý gì, không phải chỉ là củ cải sao, ở nông thôn một nắng thu được một vại, nhìn còn dài hơn.
Bất quá nhìn vẻ đắc ý của thân gia, ông cũng khiêu khích mang chén sang, ý bảo con gái gắp cho.
Cố xán Xán không hiểu lão Cố nhà cô