Sáng sớm, mẹ Triệu Hoa miễn cưỡng đứng lên đánh răng rửa mặt, con trai tối qua trở về quá muộn, sợ làm phiền anh nghỉ ngơi, nói chuyện thanh âm đều nhỏ.
“Ông, tôi không muốn làm cơm, ông gọi điện bảo ba Tiểu Phỉ mang điểm tâm đến đây đi.” Mẹ Triệu Hoa vừa đánh răng vừa nói mơ hồ không rõ tiếng.
Ba Triệu Hoa đang cạo râu trước gương, nghe vợ nói như vậy, cau mày, “Không tốt đâu, nhà thông gia bán điểm tâm sáng, hiện giờ đang bận bịu, làm sao có thể gọi người mang đến đây, không có bao nhiêu tiền, tự mình đến nơi mua được rồi.”
“Dù sao nhà người ta bán điểm tâm, khẳng định bán không hết, tôi đồng ý ăn đã là nể tình, không phải chỉ một bữa sáng sao, cũng không phải bao nhiêu tiền gì đó.” Mẹ Triệu Hoa đem bọt biển trong miệng nhổ ra, khinh thường nói.
Ba Triệu Hoa khá phúc hậu, nhưng không chịu nổi vợ xinh đẹp, khí thế cũng mạnh, ngay từ đầu liền khiêm nhường, khiêm nhường nhiều năm không còn chút quản nghiêm với vợ.
Đành phải gọi điện thoại cho ba mẹ Hoàng Tiểu Phỉ, bảo họ mang tặng điểm tâm sáng đến đây, dù sao cũng không phải lần đầu tiên.
Tuy chỗ bán điểm tâm sáng cách nhà Triệu Hoa hơi xa, nhưng là thông gia gọi điện thoại, vài lần trước, ba Hoàng Tiểu Phỉ trái lại thật sự đưa điểm tâm đến, bất quá còn lại một mình mẹ Hoàng Tiểu Phỉ phải thu dọn toa ăn, bởi vì qua giờ sẽ không thể thu dọn, toa ăn lại đặc biệt lớn, đường sá bằng phẳng, trên sườn núi một người đẩy rất khó khăn, tuy đối với mẹ Triệu Hoa mà nói chỉ là mấy đồng tiền, giá cũng không hơn mười đồng, nhưng đối với nhà Hoàng Tiểu Phỉ mà nói, ba Hoàng Tiểu Phỉ mang đồ ăn sáng đến, mẹ cô một mình đẩy toa ăn về nhà, thiếu chút nữa đau thắt lưng, nếu muộn, trên đường xe nhiều liền càng nguy hiểm.
Bất quá nghĩ đến dù sao con gái về sau phải gả đến nhà người ta, vẫn nên đưa đến…
Nhưng hôm nay, thời điểm ba Triệu Hoa gọi điện thoại, đối phương chỉ ừ một cái, cũng không có lời nào liền treo điện thoại.
Ba Triệu Hoa tức lên, thái độ gì a, bất quá nghĩ đối phương có thể đang bán hàng, có đôi khi bữa sáng cửa hàng bề bộn nhiều việc, cũng không so đo, nếu là mẹ Triệu Hoa gọi điện, không thiếu được dong dài vài câu.
Trái lại không ngờ ba mẹ Hoàng Tiểu Phỉ hôm nay không ra quán, bởi vì ngày hôm qua nửa đêm con gái trở về, hơn nữa con gái luôn ăn mặc tinh xảo, ngay cả giày cũng không dính bẩn chút nào, lúc về nhà cả người lộn xộn, tóc còn từng sợi từng sợi toả ra mùi lạ.
Con gái yêu sạch sẽ, yêu xinh đẹp bao nhiêu, mẹ Hoàng Tiểu Phỉ vạn phần có thể hiểu, trước kia chỉ bời vì khi con gái đi làm để cô mang một đôi tất bị rách, cô tiền tức giận dọn ra ngoài ở, hôm nay lại trở về với bộ dáng như vậy, khiến cho một đôi cha mẹ trung thực này sợ hãi.
Hoàng Tiểu Phỉ là người rất chú trọng sĩ diện, từ nhỏ liền bồi dưỡng thành như vậy, vốn ba mẹ là công nhân, con cháu của mấy người làm trong nhà xưởng đều học cùng trường, nhưng sau lại thay đổi ba người bạn cùng bàn của cô thăng chức, nhưng ba mẹ cô lại bị sa thải, vốn cả hai quan hệ tốt lắm, lại vì cảnh ngộ ba mẹ không giống nhau mà thay đổi, khi đó công nhân đều phải dựa vào tiền lương, cũng không để dành tền, vởi vì mỗi tháng đều có tiền, xưa nay không nghĩ đến một ngày đột nhiên lại không có tiền.
Ngày ấy cô có thể hiểu, bạn cùng bàn được ba chạy xe đến đón, mà ba mẹ mình mỗi ngày chỉ đứng bán bánh bao bánh mỳ, bên ngoài gió lạnh run, cúi đầu khom lưng, đầu cũng thấp, sợ bị người quen nhìn thấy, mùa đông tạm được, đeo khẩu trang đội mũ, nhìn thấy người quen tránh một chút thì ổn, nhưng tới mùa hè, đương nhiên có thể nhìn ra, thái độ ngượng ngùng của cha mẹ như vậy đương nhiên cũng ảnh hưởng Hoàng Tiểu Phỉ.
Bạn ngồi cùng bàn với cô, người bạn đầu tiên cứ như vậy mà trở mặt cãi nhau.
Từ đó về sau, Hoàng Tiểu Phỉ càng thêm cố gắng, thành tích đứng đầu, cũng may khi đó học sinh đạt thành tích tốt trong trường nổi tiếng, cô lại xinh đẹp, tuổi còn nhỏ đã biết tự mình thu xếp, thầy giáo nếu không biết bối cảnh nhà cô còn tưởng rằng ba mẹ cô là phần tử trí thức hoặc lãnh đạo gì đó.
Cứ như vậy cho tới hôm nay, Hoàng Tiểu Phỉ vẫn rất chướng mắt ba mẹ mình, tính cách của cô kì thực giống với Lâm Viện, nhưng tính cách của Lâm Viện sáng sủa hơn một ít, tính cách của cô lại u ám một ít, nếu không phải là đối thủ cạnh tranh của Cố Xán Xán, nói không chừng sẽ trở thành bạn tốt, lúc trước Lâm Viện cũng không thích Cố Xán Xán, đều cảm thấy cô gái này thật tốt số, rõ ràng là một cô gái nông thôn, nhưng ba mẹ lại hết sức yêu thương, bản thân cũng tự tin cực kì, giống như sẽ không có việc gì lo lắng.
Lần trước Triệu Hoa cầu hôn Hoàng Tiểu Phỉ, ba Cố Xán Xán dám đang ở trước mặt mọi người đánh Triệu Hoa, nếu là ba mẹ cô nói không chừng sẽ sợ hãi rụt rè đứng một bên, tuyệt đối không ra tay, đương nhiên Hoàng Tiểu Phỉ cũng không đồng ý ba mẹ cô đến công ty tìm cô, cảm thấy rất mất mặt, cô còn cười nhạo Cố Xán Xán, nhưng Cố Xán Xán vẫn thoải mái, một chút cũng không cảm thấy mất mặt, bây giờ ngẫm lại, mất mặt là bản thân cô.
Tối qua cô gặp Triệu Hoa và Vệ Minh Châu, hoàn toàn không biết Triệu Hoa lại cùng Vệ Minh Châu quấn lấy nhau, càng quá đáng hơn là anh ta hùng hồn ôm Vệ Minh Châu, chất vấn cô không phải tăng ca sao, như thế nào lại cùng người đàn ông khác ra ngoài ăn khuya.
Hoàng Tiểu Phỉ ngày thường ở trước mặt Triệu Hoa đều dịu dàng khiêm tốn, mặc dù có hoài nghi, nhưng bản thân dạo gần đây quá bận, thật sự cũng không chú ý nhiều, thật không ngờ lại gặp ở nơi này, còn phản công, đương nhiên liền nổi giận.
Đứng lên liền đem ly nước chưa uống xong trực tiếp hắt trên người Vệ Minh Châu, chỉ vào cô ta mắng, “Cô là cô gái không biết xấu hổ, cắm sừng chồng mình, bị phát hiện thì ly hôn, quay đầu lại câu dẫn chồng người khác, tôi đánh chết cô.”
Triệu Hoa không ngờ Hoàng Tiểu Phỉ vốn dịu dàng khóc lóc om sòm còn hung hãn hơn cả Cố Xán Xán, càng thật không ngờ Hoàng Tiểu Phỉ lại quen Vệ Minh Châu, anh cũng tới bây giờ mới biết được họ tên đầy đủ của Vệ Minh Châu, lúc trước chỉ biết họ Vệ, đi dạo một vòng cư nhiên là người quen. Bất quá đã biết Vệ Minh Châu là người đẹp phú quý, tim anh đã thiên vị, đương nhiên sẽ không tin Hoàng Tiểu Phỉ, nhưng cảm thấy cô ta đố kỵ mới nói nhảm, không chỉ che chở cho Vệ Minh Châu còn tức giận mắng Hoàng Tiểu Phỉ.
“Cô phát điên cái gì!” Triệu Hoa vừa bảo vệ Vệ Minh Châu vừa mắng Hoàng Tiểu Phỉ.
Kỳ thực Triệu Hoa chưa từng mắng chửi người, lớn lên đẹp trai, mẹ lại yêu thương, ở trường học là một sinh viên trong đội bóng rổ học tập tốt, cơ hội cãi nhau không nhiều, lần trước anh chỉ mắng Cố Xán Xán như vậy, hiện tại mắng Hoàng Tiểu Phỉ cũng như vậy.
Hoàng Tiểu Phỉ tâm đều rét lạnh.
Lần trước xem náo nhiệt của Xán Xán cô có bao nhiêu vui vẻ, hiện tại chính là bấy nhiêu khổ sở, thậm chí còn khổ sở gấp bội, đương nhiên càng dùng sức, cô không có sức mạnh như Cố Xán Xán, nhưng vẫn mang giày cao gót, bước đi vững vàng, dùng giày cao gót đá người, dùng móng tay mới làm kia tóm lấy người vẫn được đi, hơn nữa lúc này làm sao có thể lo lắng móng tay có hư hay không.
Cho dù làm trò trước mặt Vương Sâm, Hoàng Tiểu Phỉ một chút cũng không để ý, vốn cô và Vương Sâm sẽ không có chuyện gì mờ ám, đương nhiên không cần làm ra vẻ, đối với Triệu Hoa và Vệ Minh Châu vừa đá vừa cào.
Triệu Hoa thật sự tránh không khỏi, lại lo lắng Vệ Minh Châu đang mang thai bị thương, theo anh thấy, Vệ Minh Châu là đại tiểu thư, lại mang thai, khẳng định là chưa từng chịu khổ, mà ba mẹ Hoàng Tiểu Phỉ là công nhân thấp kém, khẳng định không cao quý như vậy, tuy không có thời gian suy nghĩ, nhưng Triệu Hoa theo bản năng có thể cảm thấy được như vậy, tự nhiên phải bảo vệ Vệ Minh Châu, nhưng bảo vệ lại không được, thể lực của anh chỉ như cặn bã.
Đàng phải thuận tay vớ lấy ly nước khác hắt lên người Hoàng Tiểu Phỉ.
Hoàng Tiểu Phỉ bị dính dòng nước lạnh như băng, cả người ngây dại, cô và Triệu Hoa vừa mới đính hôn không lâu, cũng xem như trải qua tuần trăng mật, bình thường khó tránh cãi nhau ầm ĩ, nhưng đều rất thân thiết, tuyệt đối không giống như thế này, bị hắt nước thấu lạnh đến tim.
Bất quá qua ly nước này, trái lại làm cho cô tỉnh táo hơn, không thể ngờ bản thân sẽ có ngày bởi vì đàn ông mà khóc lóc om sòm ngoài đường, nghĩ như vậy, chính mình ngay cả Cố Xán Xán cũng không bằng.
“Họ Triệu kia, anh giỏi lắm, vì một người phụ nữ không đứng đắn mà hắt nước tôi!” Hoàng Tiểu Phỉ trực tiếp lấy ra một trăm đồng đi đến quầy của ông chủ, gọi ông chủ mang đến một ấm nước lạnh mang đến, lạnh băng, trực tiếp múc một muôi lớn đổ lên người Triệu Hoa và Vệ Minh Châu.
Triệu Hoa phải bảo vệ cho Vệ Minh Châu, đương nhiên không tránh né, hơn nữa Hoàng Tiểu Phỉ cầm cái muôi lớn giống như vũ khí, anh cũng không dám đến gần, mắt thấy cô lại tiếp tục, vội vàng hô, “Hoàng Tiểu Phỉ dừng tay, Minh Châu cô ấy đang mang thai.”
Nghe nói như thế Hoàng Tiểu Phỉ càng thêm phẫn nộ, “Tiện nhân như anh, bên này đính hôn với tôi, bên kia lại làm cho bụng người ta lớn, anh còn muốn chân đứng hai thuyền!”
Triệu Hoa không nói Vệ Minh Châu mang thai thì thôi, vừa nói Hoàng Tiểu Phỉ càng thêm phẫn nộ, lại đưa cho ông chủ một trăm đồng, tiếp tục múc nước.
Sức khoẻ Vệ Minh Châu yếu là thật, vừa mới ra khỏi bệnh viện không bao lâu, chỉ có thể để Triệu Hoa ôm lấy trốn đông trốn tây.
“Cô nói cái gì vậy, đứa nhỏ không phải của tôi, cô không được nói lung tung.” Triệu Hoa vẫn như trước ôm lấy Vệ Minh Châu.
Bất quá anh nói như vậy khiến Hoàng Tiểu Phỉ càng không bối rối, cô cũng không phải Cố Hữu Tài, lực cánh tay không lớn, vì tức giận quá mà múc vài muôi lớn múa may mấy cái, không còn sức lực, đem muôi để lại lên bàn thở gấp tức giận nói, “Triệu Hoa vương bát đản anh, không phải con anh mà anh còn che chở như vậy, anh muốn thuận tiện làm ba sao? Tôi thành toàn cho anh, tôi muốn từ hôn.”
Triệu Hoa lúc này lại lo lắng Vệ Minh Châu hiểu lầm, lên tiếng giải thích, “Minh Châu, anh chưa kết hôn, chỉ đính hôn, cô ấy gạt anh nói tăng ca, không ngờ lại cùng người đàn ông khác đi ăn cơm.”
Vệ Minh Châu vốn cảm thấy Hoàng Tiểu Phỉ có chút quen mắt, bất quá không nhớ nổi là ai, cũng sợ Triệu Hoa biết nhiều, không muốn dây dưa, làm bộ như choáng váng sợ hãi, uỷ khuất nói, “Anh Triệu, em có chút không thoải mái, muốn đi về trước.”
Triệu Hoa cũng muốn rời khỏi đây, vội vội vàng vàng mang theo Vệ Minh Châu chạy đi, xe anh đậu gần đây, vừa định lên xe đã bị Hoàng Tiểu Phỉ chặn.
“Triệu Hoa anh là người không biết xấu hổ, dù ở bên ngoài chơi đùa phụ nữ còn mang cô ta ngồi trên xe của tôi!” Hoàng Tiểu Phỉ nghỉ ngơi một lúc có sức lại, cầm cái muôi đuổi theo, ngăn chặn cửa xe sống chết không cho họ lên xe, còn ý bảo Vương Sâm đoạt lấy chìa khoá xe.
Triệu Hoa không chú ý, tay không nắm chặt, chìa khoá xe đã bị Vương Sâm đoạt lấy.
Nhà hàng Đường Thuỷ đông người xem náo nhiệt, ông chủ cũng không tức giận, bởi vì Hoàng Tiểu Phỉ cho tiền, tiếp theo nhiều người xem náo nhiệt, uống nước càng nhiều, Triệu Hoa ôm một cô gái yểu điệu bất cứ lúc nào cũng có thể ngất rõ ràng đang ở thế hạ phong, đành phải gọi taxi đi trước.
Giải thích trên đường mà Vệ Minh Châu không thể nhớ được Hoàng Tiểu Phỉ là ai, loại nhân vật nhỏ này, cô sẽ không nhớ rõ.
Triệu Hoa anh tuấn, không giống đầu gỗ Mã Liệt kia thì không nói, trên đường còn có tâm dỗ dành Vệ Minh Châu, chửi mắng Hoàng Tiểu Phỉ, Vệ Minh Châu lại được dỗ mà cao hứng.
Triệu Hoa lúc trước chưa gặp qua Vệ Minh Châu, đương nhiên cũng không biết Vệ Minh Châu là vợ trước của bạn trai Xán Xán, thật sự là duyên phận, bất quá anh cho dù biết được, dựa theo loại tính cách này của anh đoán chừng cũng không để ý.
Tuy tò mò Hoàng Tiểu Phỉ như thế nào biết Vệ Minh Châu, chẳng qua rõ ràng nhận thấy lúc này không phải lúc để hỏi, trấn an Vệ Minh Châu xong, về đến nhà đã nửa đêm.
Mà Hoàng Tiểu Phỉ và Vương Sâm cả hai đều chưa lấy được bằng lái, nhưng lái xe đã không có vấn đề gì, Hoàng Tiểu Phỉ lúc này nổi giận đùng đùng, liền trực tiếp ngồi vào ghế lái, bình thường đi còn có chút sợ hãi, hôm nay lại có vẻ không đếm xỉa đến điều gì, không chỉ đuổi Vương Sâm về nhà, tự mình còn đi dạo, đi một vòng lại về tới phụ cận tiểu khu ba mẹ cô ở.
Trong trí nhớ Hoàng Tiểu Phỉ, ba mẹ sau khi bị sa thải chỉ cúi người khom lưng, trước đây rõ ràng là con nhà người ta làm sai, ầm ĩ đến nhà mình, ba mẹ cô cũng nhận sai, nhưng lúc này, cô thật sự không muốn quay về nhà thuê của mình, đột nhiên nghĩ về đến nhà thì tốt, trở lại trong căn nhà nhỏ ba mẹ ở, thanh thản ổn định ngủ một giấc.
Hoàng Tiểu Phỉ do dự nửa ngày, rốt cuộc bước xuống xe, vào trong nhà, hai người già đều ngủ, bởi vì buổi sáng phải bán hàng, đặc biệt ngủ sớm, lát sau chuẩn bị rời giường, nhìn thấy con gái trở về, thực sự bị doạ nhảy dựng.
“Tiểu Phỉ, ai khi dễ con?” Hoàng ba hỏi một câu, nhưng không nói ra câu ba đi tìm hắn, Hoàng Tiểu Phỉ quả nhiên cảm thấy có chút thất vọng, không chịu nói, muốn đi tắm.
Trong nhà có quần áo của cô, chờ cô tắm xong bước ra, đã thấy ba mẹ còn ngồi ở phòng bếp, nhà cô nhỏ, không có phòng khách, phòng khách và phòng bếp là một, hai người chỉ ngây ngốc ngồi ở kia, nhìn cô đi ra, bị sợ hãi như bình thường, đứng lên, miệng giật giật, muốn nói cái gì lại không dám nói, ấp a ấp úng.
Vẫn là Hoàng Tiểu Phỉ chịu không nổi lên tiếng, “Ba mẹ, con phải từ hôn với Triệu Hoa.”
“Đây là thế nào, lúc trước không phải còn hoà thuận hay sao?” Ba Hoàng Tiểu Phỉ nhịn không được hỏi.
“Anh ta ở bên ngoài có người khác, bụng đã lớn, hôm nay bị con bắt gặp.” Hoàng Tiểu Phỉ bây giờ nghĩ lại vẫn rất tức giận, tay lau tóc run run.
Hai người nghe xong tin này, nửa ngày cũng không phóng được cái rắm, Hoàng Tiểu Phỉ hết sức thất vọng với ba mẹ, vào phòng nhỏ của mình, đóng cửa liền ngủ, cũng không nghĩ tới ba mẹ cô mỗi ngày mấy chục năm nay đều dọn hàng bán sớm, hôm nay lại ngồi yên, không động đậy.
Cũng không dám thở mạnh, sợ làm ồn con gái.
Cư nhiên cứ như vậy ngồi cả đêm, ông Hoàng hút thuốc rất nhiều, trong phòng chướng khí mù mịt, chờ Hoàng Tiểu Phỉ tỉnh dậy nhìn thấy ba mẹ lại không có ra quán, bị doạ nhảy dựng.
Cô rất