28 ngày sau khi xảy ra vụ án.
Phòng thẩm vấn của Chi đội cảnh sát hình sự thành phố Sở Nguyên.
Vật lộn với Mã Siêu và Diêu Bội gần 3 tiếng đồng hồ, hai bên đều cảm thấy mệt mỏi.
Một đoạn băng mù mờ không thể cấu thành nên chứng cứ vững chắc, cho nên cảnh sát vẫn chưa thể áp dụng lệnh triệu tập hay những thủ tục cưỡng chế khác.
Dù rằng tâm trạng vô cùng nôn nóng, nhưng chúng tôi cũng không tiếp xúc với nghi phạm thâu đêm, mà kiên nhẫn chờ đợi đến sáng hôm sau, lấy danh nghĩa phối hợp điều tra để “mời” Mã Siêu đến đội cảnh sát.
Trước những bằng chứng, Mã Siêu buộc phải thừa nhận hành vi sử dụng thân phận giả và cùng với Diêu Bội thuê phòng 408 ở khách sạn Thiên Mã.
Nhưng cậu bé lại không nhắc một từ nào đến việc hai đứa đã quen biết và yêu nhau ra sao, khăng khăng cho rằng đây là chuyện riêng tư, không liên quan đến người khác, cảnh sát không có quyền bới móc.
Hơn nữa cậu bé còn khẳng định cả chiều hôm đó mình và Diêu Bội ở trong phòng khách sạn, không một ai rời đi.
Hai Lượng và Khả Hân đều biết lời khai của Mã Siêu không đầy đủ và không thành thật, nhưng cũng không có cách nào tốt hơn để bắt thằng bé khai nhận.
Mã Siêu cứng đầu cứng cổ, việc điều tra sẽ đi vào ngõ cụt mất thôi, những kẻ có cá tính như này là khó đối phó nhất.
Có hai khả năng khiến thằng bé không nói thật: Một, thằng bé chính là hung thủ, để tạo bằng chứng ngoại phạm, nó bắt buộc phải nói dối, không có bằng chứng xá.c thực, rất khó để khiến thằng bé thú nhận; Hai là nó bị tình yêu ép buộc, ra sức để bảo vệ Diêu Bội.
Quỷ mới biết bọn trẻ ở độ tuổi này, sao lại coi tình yêu còn lớn hơn cả trời đất, còn quan trọng hơn cả tính mạng, còn thần thánh hơn cả chúa trời.
Có người bị ma quỷ ám, còn những đứa trẻ 16, 17 tuổi này một khi bị tình yêu ám thì việc gì cũng có thể làm, tạo bằng chứng giả cũng chỉ là một việc nhỏ.
Lời khai của Diêu Bội giống với lời khai của Mã Siêu, như thể đã được luyện tập từ trước vậy.
Chỉ có điều Diêu Bội còn khó đối phó hơn, chỉ hơi hỏi sâu một chút, con bé sẽ xấu hổ, ôm mặt khóc thút thít, nửa ngày mà chẳng nói được một câu, như thể những lời nói ph óng đãng trên máy tính, tấm ảnh nud3 lẳng lơ và chuyện thuê phòng nghỉ với bạn nam không liên quan đến con bé vậy.
Sự tương phản và tố chất thần kinh của con bé, đã đày đọa các thẩm vấn viên khiến họ dở khóc dở cười, mệt mỏi rã rời.
Tôi thông qua camera giám sát ở phòng thẩm vấn để quan sát phản ứng của Mã Siêu và Diêu Bội.
Càng lúc tôi càng cảm thấy vụ án này thú vị.
Một học sinh cấp ba âm mưu thâm hiểm, đeo một chiếc mặt nạ da người, càng lúc càng có tính khiêu chiến.
Tôi không đoán ra được kết cục, không biết mọi chuyện rồi sẽ đi về đâu.
Biết đâu vụ án sẽ có ngày lộ ra chân tướng, đến lúc đó tôi hy vọng có thể viết nó vào trong luận văn của mình.
Tôi đang mải suy nghĩ, đột nhiên phát hiện có một bóng đen sau lưng, bị ánh đèn kéo dài dằng dặc, chiếu lên bức tường ở trước mặt.
Tôi giật mình, ngoái lại nhìn, Thẩm Thư đang âm thầm đứng sau lưng tôi.
Tôi đứng bật dậy, trách móc: “Cậu đi vào thì cũng phải phát ra tiếng chứ, làm người khác sợ chế.t đi được.
Sao cậu về mà không báo trước vậy?”
Thẩm Thư giơ ngón trỏ đặt lên miệng, ra hiệu cho tôi đừng làm ồn.
Cậu ta đáp: “Vụ án này gặp nhiều sóng gió, cô em họ Trình Giai của cô lại còn đi rêu rao cho cả thiên hạ biết, tôi ở Văn phòng Tỉnh cũng không yên tâm, trở về xem các cô tiến triển đến đâu rồi.”
Tôi nói: “Cậu đúng là mắc bệnh nghề nghiệp, hễ gặp vụ án khúc mắc là lại ngứa chân ngứa tay.”
Thẩm Thư cười không đáp lại, lần lượt chỉ tay vào Mã Siêu và Diêu Bội đang ngồi ở hai căn phòng thẩm vấn, nói: “Còn nhỏ mà đã ranh ma, không để lộ một sơ hở nào.”
Tôi đáp: “Đúng vậy.
Hai Lượng cũng không dám nhốt bọn nó lại, hỏi thêm một hai tiếng nữa, e sẽ phải thả người.”
Thẩm Thư lắc đầu nói: “Không thể thả người, làm dở dang như vậy thì sau này có dùng kìm cũng không vặn được mồm chúng nó.”
Tôi đáp: “Thế cậu thử đi nhé? Như lấy búa đập bông, Hai Lượng và Phùng Khả Hân đều phát sầu cả lên rồi.”
Thẩm Thư nói: “Tôi có một sáng kiến --- Ly gián, chỉ cần khiến bọn chúng nảy sinh mâu thuẫn, thì sẽ khai nhận toàn bộ.
Bọn trẻ tầm tuổi này thường tự cho mình là đúng, coi tình yêu cao hơn trời đất, bọn chúng bây giờ nghĩ mình đang trong một tình yêu vĩ đại trước nay chưa từng có, dù có tan xương nát thịt cũng không tiếc, lúc này muốn bọn chúng bán đứng đối phương là điều không thể.
Tuy nhiên tình cảm của bọn chúng cũng là thứ mỏng manh nhất, dễ bị tổn thương, chỉ cần khiến bọn chúng tin rằng đối phương đã phản bội mình, cảm xúc sẽ bị sụp đổ ngay lập tức, đến lúc đó bất luận bắt bọn chúng nói gì, bọn chúng cũng sẽ khai hết.”
Tôi nhìn cậu ta khinh khỉnh: “Đây là sáng kiến của cậu đấy à? Làm tổn thương tình cảm ngây thơ của hai đứa trẻ, cách này có hơi độc địa, may mà cậu nghĩ ra được.”
Thẩm Thư không quan tâm đ ến sự châm chọc của tôi, đáp: “Không hẳn là làm tổn thương, tình cảm của bọn chúng cũng chẳng phải ngây thơ gì, một đứa đang lợi dụng đứa kia.
Huống chi chỉ cần khiến bọn chúng mở miệng, dù sao cũng tốt hơn việc thả bọn chúng đi.”
Chưa dứt lời, nhân viên Chi đội gọi điện tới, nói người nhà của Mã Siêu và Diêu Bội đều đến cả rồi, muốn đưa con của họ về, hơn nữa họ còn kiện lên chính quyền thành phố, nói đội cảnh sát hình sự bắt học sinh mà không có bằng chứng.
Thẩm Thư bảo nhân viên đó giải thích rõ cho bố mẹ của hai đứa nhóc hiểu, dẹp yên bọn họ trước, sau đó tranh thủ thêm một hai tiếng đồng hồ.
Hai Lượng, Khả Hân và hai thẩm vấn viên khác đang không biết phải làm sao đã đồng ý với sáng kiến của Thẩm Thư, một đám người lớn bắt đầu gây ly gián bọn trẻ.
Việc này làm không khó, bởi chúng tôi đã từng xâm nhập vào máy tính của hai đứa, nắm được rất nhiều bí mật mà chỉ có hai đứa biết.
Hai Lượng đứng bên này quát Mã Siêu: “Cậu vẫn không chịu nhận sao? Thật là một tấm chiếu mới, Diêu Bội đã khai hết cả rồi, chuyện này là do cậu chủ động đề xuất, cậu đưa ra sáng kiến, con bé là người bị hại.
Đến lúc phân trách nhiệm, cậu sẽ phải gánh chịu một trăm phần trăm.”
Tiếp đó, Hai Lượng kể lại từ đầu đến đuôi những câu mà Mã Siêu đã nói với Diêu Bội vào ngày nào tháng nào, tặng quà gì cho Diêu Bội lúc nào ở đâu, Diêu Bội đã bắt cậu ta phải hứa sẽ không nói chuyện của hai người ra ngoài, rồi hai người đã thề thốt cùng nhau đến địa lão thiên hoang thế nào, vĩnh viễn không phản bội ra sao.
Những thông tin riêng tư đó vốn chỉ có Mã Siêu và Diêu Bội biết, mà giờ Hai Lượng lại nắm rõ như lòng bàn tay, vả lại diện mạo khí chất của người như Hai Lượng lại chẳng liên quan gì đến hai chữ “tình yêu”, những ngôn từ thắm thiết ấy dưới lời kể lại của anh ta, hoặc khôi hài tức cười, hoặc nghe như châm chọc, chứ giả giống ngôn tình gì cả.
Mặt Mã Siêu lúc trắng lúc đỏ, một lúc sau thì vã mồ hôi, tức đến tím môi, toàn thân run rẩy.
Hai Lượng biết kế ly gián đã có tác dụng, liền tiếp tục bồi vào.
Cuối cùng tinh thần của Mã Siêu cũng sụp đổ, gào lên khóc.
Tôi đứng bên ngoài phòng thẩm vấn nói với Thẩm Thư: “Cậu cũng có tài đối phó với bọn nhóc cấp 3 đấy.
Coi như tôi đã thấu, người nào ngoài mặt càng nghiêm túc thì tâm địa càng gian trá.
Sau này phải coi chừng cậu rồi.”
Thẩm Thư cười đáp: “Làm án cũng không quên làm chính nhân quân