Chiều ngày 8 tháng 7 năm 2002.
Mưa rào.
Thị trấn Cổ Bảo huyện Lương Sơn tỉnh Tùng Giang, trong nhà Phí Nghị Lâm.
Tôi và Thẩm Thư đã khởi hành từ sáng sớm, lái xe hơn 300km, sau khi đến thị trấn Cổ Bảo, được đồn trưởng đồn cảnh sát địa phương Trương Kì Chí dẫn đến nhà của Phí Nghị Lâm.
Thị trấn Cổ Bảo là một nơi nghèo tài nguyên, giao thông bất tiện, một thị trấn lâu đời và bảo thủ, đem so với những thị trấn cùng cấp khác, phát triển kinh tế gần như lạc hậu hơn cả chục năm.
Nhà của Phí Nghị Lâm là một căn nhà mái bằng thấp, gạch xanh ngói đỏ loang lổ được khắc màu tàn tích của gió mưa.
Lớp sơn xanh lá trên bề mặt cửa sổ rụng thành từng mảng, trong sân vườn mọc đầy cỏ dại.
Mở cửa bước vào, không gian trong phòng càng thêm bí bách.
Ánh sáng trong phòng không được tốt, trong cái mờ mịt hình như còn phảng phất một làn khói bụi.
Mùi ẩm thấp mốc meo ập thẳng vào mũi, khiến người ta cảm thấy ngột ngạt choáng váng.
Hai ông bà già tuổi đã qua thất thập đang ngồi trong gian bếp để nhóm lửa thổi cơm, trông thấy chúng tôi bước vào liền đứng dậy, trong biểu cảm hiền khô còn mang theo cả sự kinh ngạc.
Trương Kì Chí trước đây đã có hai lần đến nhà Phí Nghị Lâm, cũng đã gặp qua bố mẹ của ông ta, bước lên trước chào hỏi: “Chào hai cụ, hai cụ có khỏe không ạ? Có hai cảnh sát đến từ Sở Nguyên, muốn được gặp Nghị Lâm.” Bà cụ bĩu môi, đáp: “Mấy năm nay rồi có ai đến thăm nó đâu.
Sao? Nó đã thế này rồi, các cô cậu vẫn còn muốn nghe nó kể chuyện à?” Không hổ là mẹ của Phí Nghị Lâm, vừa nghe đến thân phận của chúng tôi là đã đoán ra được mục đích đến.
Thẩm Thư có chút khó xử, há mồm, nhưng lại không thốt nên lời.
Cuộc sống khó khăn của Phí Nghị Lâm vừa nhìn là thấy, việc mà Thẩm Thư đến nhờ ông ấy làm cũng là tình hình thực tế, nói gì cũng là cả vú lấp miệng em.
Tôi vội xoa dịu tình hình: “Đúng là chúng cháu có việc cần nhờ lão Phí giúp, nhất định sẽ không để bác ấy làm không công đâu ạ, Sở Cảnh sát sẽ trả thù lao.
Cụ à, chúng cháu đến vội quá nên chưa kịp chuẩn bị quà cáp gì, cháu có chút móng heo và lạp xưởng là đặc sản của Sở Nguyên, mong hai cụ nhận cho.” Nói xong, tôi đặt móng heo và lạp xưởng mua ở Sở Nguyên lên mặt bếp.
Cụ ông không ngẩng đầu, ồm ồm nói: “Đến thì đến, lại còn bày vẽ.
Bà cũng thật là, nói mấy lời vô vị đó làm gì? Nghị Lâm đang trong phòng đấy, các cô cậu vào đi.”
Tình trạng của Phí Nghị Lâm tệ hơn những gì mà chúng tôi tưởng tượng.
Ông ấy mới hơn 40 tuổi, nhưng tóc đã bạc trắng, bù xù xõa xuống vai.
Râu dài một gang, kéo dài xuống tận ngực.
Ông ấy ôm một chiếc chăn bẩn thỉu, ngồi cuộn tròn trên chiếc ghế mây, vừa gặm bánh nướng áp chảo, vừa chăm chú xem ti-vi, không hề để ý đến sự xuất hiện của chúng tôi.
Trên ti-vi đang chiếu phim hoạt hình “Conan”.
Tôi đã xem bộ phim này tận hai lần từ đầu đến cuối, nhìn lướt qua một cái, đang chiếu đến khoảnh khắc quan trọng của hai nghi phạm thật giả lẫn lộn, liền buột miệng nói ra tên của hung thủ thực sự.
Phí Nghị Lâm liếc mắt nhìn tôi, ánh mắt lộ ra vẻ bán tín bán nghi.
Chốc lát, hung thủ thực sự lộ diện, Phí Nghị Lâm kích động đứng bật dậy khỏi chiếc ghế mây, chỉ tay về phía tôi, cười khà khà.
Cảm xúc hưng phấn của tôi không kém gì Phí Nghị Lâm.
Tôi vừa được tận mắt chứng kiến tuyệt kỹ đọc môi thần kỳ của ông ấy.
Đương nhiên, tiền đề là tai ông ta quả thực đã bị điếc, hoàn toàn dựa vào mắt để “nghe”.
Chúng tôi đã làm vài thực nghiệm, đứng sau lưng ông ta hét lớn, hoặc chỉnh tiếng chuông điện thoại lên mức lớn nhất rồi phát ra, ông ta đều chẳng chút ngó ngàng.
Chỉ khi đứng trước mặt nói chuyện, ông ta mới thờ ơ liếc nhìn bạn một cái, nhưng có vẻ toàn bộ những ý mà chúng tôi diễn đạt ông ta đều hiểu.
Bà cụ thấy chúng tôi làm vậy có vẻ bất mãn, đứng trước cửa nói: “Được rồi, nó bị điếc mười năm nay, không nghe thấy gì đâu, các cô cậu không phải thử nữa.”
Thẩm Thư vẫn có chút không yên tâm, sợ Phí Nghị Lâm “nghe” được nhưng không diễn đạt được, cậu ta bắt tôi đứng cách xa 2m, không được phát ra tiếng, chỉ được mấp máy môi, nói ba chữ “Phí Nghị Lâm”, sau đó để ông ta nhắc lại.
Nhưng Phí Nghị Lâm mặc kệ, ngơ ngác nhìn Thẩm Thư, không quan tâm đến cậu ta, rồi lại quay sang xem ti-vi.
Thẩm Thư dùng ánh mắt để tỏ ý xin lỗi với bà cụ, sau đó lấy ra một miếng bánh nướng giòn thơm đã chuẩn bị từ trước, bỏ vào tay Phí Nghị Lâm rồi ra hiệu cho ông ấy nhắc lại lời tôi vừa nói.
Phí Nghị Lâm cắn một miếng to, cười khà khà, vừa nhai vừa đọc tên mình một cách mơ hồ nghe chẳng rõ.
Tôi nhân thể lại mấp máy môi lần nữa, đọc không thành tiếng một bài hát thiếu nhi